Con bướng bỉnh không cần kỷ luật thép!
Con bướng bỉnh, con hư, con mè nheo… sẽ cần kỷ luật thép, hay đơn giản hơn, một cái tát?
Con bướng bỉnhcó cần kỷ luật thép? Ảnh minh họa: Hà Chũn
Sao con mình bướng bỉnh thế? Tại sao nó mè nheo thế này? Sao con hư thế, bố mẹ nói không nghe? Sao kỷ luật nó không hiệu quả? Sách A nói, bạn B nói. Mình phải kỷ luật con mình hơn mới được, kẻo lớn lên nó lại hư như con nhà XYZ. Người Việt thế không được, Tây nó thế này thế kia... Chúng ta cứ lo con mình bướng bỉnh, học hết phương pháp này tới phương pháp khác, rồi áp dụng rập khuôn, mà quên mất rằng mỗi nơi mỗi khác, mỗi đứa trẻ mỗi khác, và điều quan trọng nhất – cũng là thứ vốn liếng mà cha mẹ nào cũng có – là hãy cho con thật nhiều tình yêu thương.
Con tôi cũng rất bướng, càng yêu cầu nó nó càng lờ đi, quát nó nó ăn vạ, mà đánh nó nó đánh lại. Sau tôi thấy một chiêu rất hiệu quả, lấy yêu thương hóa giải sự bướng của nó.
Ví dụ, con ơi đến giờ đánh răng/uống thuốc/ăn.. rồi, tất nhiên nó muốn làm trái ý mình, nguây nguẩy quay đi. Tôi liền ôm con vào lòng, ôi thằng bé ngoan này mẹ yêu quá, cả ngày mẹ chưa ôm cái nào, ôm ngắm cái răng trắng/bụng lép… này xem nào. Thế là nó sướng, lao vào vòng tay mẹ, rồi vuốt ve má mẹ, rồi sẵn sàng cho mẹ làm gì thì làm, từ ăn uống đánh răng với một sự yêu thương vô bờ! Chiêu này hiệu quả bất cứ lúc nào, và không bao giờ sợ nhờn!
Tất cả những đứa trẻ đang bướng đều cần yêu thương mà không cần kỷ luật thép. Kể cả những lời dạy dỗ cũng nên dạy dỗ trong yêu thương, nhẹ nhàng, vuốt ve và an ủi. Kỷ luật chỉ nên diễn ra khi trẻ hiền, ngoan, dễ bảo, không ốm hay không vừa ốm dậy. Mà ở VN thì trẻ rất hay ốm, khó chịu vì thời tiết, thế nên, hãy yêu thương và thể hiện sự yêu thương nhiều hơn, quên hết cái sách vở luật lệ đi, thật đấy.
Một đứa trẻ lớn, nó nổi loạn, nó hư, là vì nó không cảm thấy được bố mẹ yêu thương nó. Làm sao bạn có thể nói bạn yêu con, trong khi nó chỉ nhớ hình ảnh mắt bạn long lên mắng chửi, những câu nói chê trách, cay đắng, và cái roi, những hình phạt? Làm sao có thể khiến một đứa trẻ bớt phản kháng đi, khi bản thân nó không hiểu tại sao nó phải nghe lời? Lần gần đây nhất khi bạn yếu đuối, căng thẳng, khó chịu, muốn gào lên, điều gì làm bạn trấn tĩnh lại? Một cái tát hay một cái ôm? Một bài hát ru vỗ về hay một loạt những câu trách mắng chửi bới?
Mẹ ơi, đừng mắng con. Ảnh minh họa: Hồng Dung.
Điều tôi muốn nói, là hãy nói yêu con bạn mỗi ngày, khi con cần nhất. Lúc con cần nhất, không phải lúc nó ngoan, mà lúc bạn nghĩ là con hư, vì trẻ con sinh ra không tự nhiên hư. Nó hư vì có vấn đề khúc mắc gì đó trong lòng không giải tỏa được. Hãy ôm con, vỗ về và nói cho con biết là bạn yêu con. Ngay cả khi bực mình nhất, hãy nghĩ, mình yêu con như thế cơ mà, tại sao lại thể hiện theo cách ít tình yêu nhất là quát mắng và chửi bới. Người mẹ hay sợ mình chiều con quá, nó sẽ bám, sẽ sinh hư. Nhưng một đứa trẻ, cảm nhận được mẹ yêu nó, mẹ luôn có mặt bên nó khi cần, luôn giữ lời với nó, sẽ không bao giờ là một đứa trẻ hư
Tôi chỉ mong rằng, đứa trẻ nào cũng biết mẹ yêu nó biết bao nhiêu, yêu từng ngày, từng giờ chứ không phải thỉnh thoảng mới yêu hoặc phải suy nghĩ kĩ mới biết mẹ yêu mình. Nhanh chóng con sẽ phải vào đời, phải tự lập, phải bơi bơ vơ thậm chí có những lúc xã hội quay lưng lại với nó. Nếu những kí ức ngọt ngào về tình yêu người mẹ luôn là một hành trang quý báu, đứa trẻ ấy sẽ rất hạnh phúc và thành công.
Đừng để đứa trẻ một ngày nào đó lớn lên, sẽ có status FB thế này" Ngẫm ra mẹ cũng yêu mình đấy chứ, chỉ là không biết cách thể hiện thôi".