Bài học tình thương dành cho bố mẹ

H. N,
Chia sẻ

Trong lúc mẹ thay quần áo mới cho Mít, Mít bảo mẹ: Nhà mình không nghèo, thế sao hôm qua mẹ bảo bạn đi xin tiền là nhà mình nghèo lắm, không có tiền cho bạn ấy đâu?

Hôm nay đi chơi về, Mít có vẻ không vui. Ông bà ở nhà có hỏi gì Mít cũng chỉ trả lời qua loa rồi đòi đi ngủ sớm. ba mẹ lấy làm lạ lắm, vì từ trước tới giờ, cứ mỗi lần đi chơi về là thế nào Mít cũng tíu tít khoe chuyện với ông bà. Thế mà hôm nay cu cậu cứ như “mèo cắt tai”.

Sáng hôm sau mẹ gọi Mít dậy đi lớp. Không biết đêm qua cu Mít mơ những gì mà mẹ thấy mắt cu Mít có vẻ ươn ướt và hơi đỏ. Chắc hẳn cu Mít đã khóc trong mơ? Trong lúc mẹ thay cho Mít bộ quần áo mới mua hôm qua, Mít hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bộ quần áo này của con bao nhiêu tiền?”

- Ba trăm ngàn con ạ

- Như thế là đắt hay rẻ hả mẹ

- Cũng khá là đắt đấy. Mà sao con hỏi vậy?

- Thế là nhà mình không nghèo phải không mẹ?

- Đúng rồi. Nhà mình không nghèo, nên con không phải lo phải ăn mặc rách rưới như bạn xin tiền ở hàng kem hôm qua đâu con trai của mẹ ạ.

- Thế sao hôm qua mẹ bảo bạn ấy là nhà mình nghèo lắm, không có tiền cho bạn ấy đâu?

Mẹ Mít không nói gì mà giục Mít đi học nhanh kẻo muộn…
 
 
Nhà Mít có một thông lệ là, cứ cuối tuần là cả nhà sẽ đi chơi đâu đó. Vậy nên Mít được thấy nhiều thứ, gặp nhiều người lắm, tâm hồn của Mít cũng “mở rộng” hẳn ra. Hôm qua chủ nhật, ba mẹ cho Mít đi chơi công viên, rồi ăn kem. Mít được chơi rất nhiều trò chơi, được nhìn thấy những con hổ, con sư tử hay con khỉ… Mít thích lắm. Trong lúc Mít cả nhà Mít đang mải mê ăn kem thì có 1 bạn mặc quần áo rất rách, tay cầm chiếc mũ cũng rách ra ý xin tiền. Bạn ấy nhìn rất lạ, Mít chưa từng thấy bạn nào mặc quần áo như vậy. Bạn ấy nói rằng mình đói, cho bạn ấy xin ít tiền để ăn bánh mì. Mít muốn cho bạn ấy số tiền Mít đang cầm trong tay lắm, vì bạn ấy đã đi theo Mít từ nãy giờ. Nhưng ba mẹ Mít thấy cậu bé cứ lẽo đẽo đi theo nên không thích và vội vàng lôi Mít vừa đi như vừa chạy, không quên nói với lại với bạn kia là:“Chúng tôi cũng nghèo lắm, không có gì đâu, đừng xin”.

Chiều đi học về, Mít lọ mọ ngồi trước tủ quần áo của mình. Mít gào toáng lên: “Mẹ ơi, quần áo cũ của con đâu hết rồi?” Cả nhà ngạc nhiên vô cùng vì bây lâu nay Mít chỉ thích mặc áo đẹp (do mẹ Mít thường bảo, phải mặc áo đẹp mới đẹp trai được nhiều người yêu quý). Thế mà nay Mít lại đòi tìm quần áo cũ. Những tưởng Mít tìm quần áo cũ để mặc cho giống bạn hôm qua gặp, cả nhà đang định nịnh nọt để Mít quên ý tưởng đó đi thì Mít bảo: “Con tìm quần áo cũ để cho những bạn nghèo, không có đủ quần áo mặc. Cô giáo bảo những ai có quần áo không mặc nữa thì mang đi cho các bạn để các bạn không bị rét khi đến mùa đông”. Ngẫm nghĩ một lúc, Mít lại thủ thỉ: “Nhà mình giàu, hay mình mang cả quần áo của ông bà, bố mẹ cho ông bà, bố mẹ các bạn ấy đi, có được không ba mẹ?”

Câu nói của Mít đột nhiên làm ba mẹ Mít thấy xấu hổ. Đáng lẽ điều này cả hai nên nói với Mít ngay từ lúc gặp bạn nghèo đi xin hôm qua hoặc chí ít cũng là lúc sáng nay Mít hỏi mới phải. Chắc chắn Mít đã đến nói chuyện với cô giáo và cô giáo đã dạy Mít những điều có nghĩa như vậy. Nhìn thấy Mít nhét được mấy bộ quần áo cũ vào túi ni lông rồi, mẹ Mít nhẹ nhàng bảo: “Bây giờ bố mẹ chở con ra chỗ ăn kem xem có gặp bạn hôm qua thì cho bạn quần áo nhé”. Mít thích chí reo hò, nhưng mẹ không quên nhắc nhở: “Nhưng con không được đi đâu cũng rêu rao rằng nhà mình giàu đâu nhé. Phải biết khiêm tốn chứ, đúng không con?”.

Chia sẻ