BÀI GỐC Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của "cô con dâu mất dạy"

Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của "cô con dâu mất dạy"

"Con không là đứa con dâu mất dạy, nhưng cứ bị vu oan như thế, con đây mất dạy luôn cho mẹ vừa lòng. Từ giờ cuộc sống của 2 người phụ nữ chúng ta như “nước sông không phạm nước giếng”. Mong rằng mẹ hãy cứ yên ổn sống ở nhà mẹ, đừng động tới cuộc sống riêng của con nữa. Vì con sẽ không để yên đâu".

7 Chia sẻ

Vợ tuyên bố với nhà chồng chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm

,
Chia sẻ

Cô ấy chỉ chào mẹ tôi mỗi khi về và ra khỏi nhà, còn đâu cấm có mở miệng hỏi han, nói chuyện với bà câu nào. Con dâu nhà người ta tặng quà, hỏi thăm, nịnh mẹ chồng, người thân nhà chồng, còn cô ấy thì cứ “nước sông không phạm nước giếng”.

Đọc bài tâm sự của bạn Hải Oanh - "Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của cô con dâu mất dạy" mà tôi nhìn thấy hình bóng của vợ mình ở trong đó. Mọi người ở đây nhìn một chiều nên bênh vực tác giả. Nhưng riêng tôi, cũng là 1 người trong cuộc, tôi có thể hiểu được nguyên nhân tác giả bị mẹ chồng và chồng đối xử như thế.

Từ khi chưa lấy nhau, vợ tôi đã có thành kiến với gia đình nhà chồng. Mẹ và các chị tôi làm gì, nói gì cô ấy cũng đều quy chụp rằng nhà tôi đang soi xét, làm khó cô ấy. Tôi dẫn cô ấy về giới thiệu, mẹ tôi bảo cô ấy rán nem, chị tôi bảo cô ấy gọt dứa. Có vậy thôi mà cô ấy cũng phàn nàn, vợ tôi bảo: “Chẳng ai lại bắt người yêu của con lần đầu đến nhà làm những việc khó như vậy. Cùng lắm chỉ bắt lấy bát đĩa lặt vặt. Nhà anh rõ tắc quái”.

Chưa về nhà chồng, cô ấy đã vin vào cớ bị nhà tôi khó dễ để tuyên bố:“Đối với nhà anh, em chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm”. Tôi khá sốc và bất bình. Nhưng vì vợ quá ương bướng, không bảo được. Mặt khác tôi nghĩ mẹ chồng nàng dâu không xích mích, cô ấy làm tròn trách nhiệm, gia đình an ổn cũng là tốt lắm rồi. Tôi nào biết vợ tôi thể hiện sự “có trách nhiệm” một cách rất cực đoan.

Cô ấy làm mọi việc quấy quá cho xong, không đúng theo yêu cầu của mẹ tôi. Cô ấy bảo mẹ quá khó tính, không chiều được.

Thật ra tôi thấy chuyện các nàng dâu chê mẹ chồng khó tính là không đúng. Mỗi người có một chuẩn mực riêng về sự sạch sẽ, gọn gàng. Nhìn từ góc độ của vợ tôi thì mẹ chồng khó tính. Nhưng nhìn từ góc độ của mẹ tôi và tôi (người đã quen sống trong sự gọn gàng, ngăn nắp của mẹ) thì vợ tôi quả thật có tính lười, làm gì cũng phiên phiến cho xong.

Mẹ tôi cũng hay bắt vợ tôi làm lại mỗi khi cô ấy làm việc nhà mà bà chưa vừa ý. Thứ nhất là mẹ tôi không thể chịu được khi nhà cửa bừa bộn và không được sạch sẽ như ý bà. Thứ hai là mẹ tôi muốn rèn cho vợ tôi thói quen ngăn nắp, chỉn chu. Mọi người cũng biết là các cô gái bây giờ được bố mẹ chiều nên không thạo việc nhà, về nhà chồng lúc nào mẹ chồng cũng phải dạy và bảo ban.

Nhìn vợ tôi lóng ngóng, đến tôi còn ngứa mắt nói chi mẹ tôi. Vì thế đôi khi bà bực mình, mắng hoặc nói lời khó nghe cũng là dễ hiểu. Còn chủ yếu bà cũng hết sức tế nhị, nhắc nhở và dạy bảo bình thường thôi, tránh gây xích mích.

Trong chuyện này tôi thấy người có lỗi là vợ tôi. Đáng ra là người mới trong gia đình phải chủ động thân thiết, lắng nghe, học hỏi, đằng này cô ấy lấy thái độ đối xử với người dưng nước lã để đối xử với người trong nhà.

Nhưng lời nào vào tai vợ tôi cũng là mẹ tôi cố ý gây khó dễ. Hầu như hôm nào tôi về đến nhà cũng thấy cô ấy sưng xỉa, càu nhàu “Tôi đang đau đầu đây, bị mẹ anh hành hạ cả buổi”.

Vợ tôi luôn bảo là mẹ tôi tự tìm đến cô ấy để gây rối. Nhưng rõ ràng cô ấy có thái độ chọc tức, khiêu chiến với bà.

Nhiều việc mẹ tôi nhắc nhở suốt, nói đi nói lại nói tái nói hồi, đến tôi cũng thuộc nằm lòng rồi mà cô ấy vẫn làm sai, để mẹ tôi sinh bực rồi thành khó chịu. Cô ấy không chịu tiếp thu, coi thường những gì mẹ tôi nói, tự làm việc theo ý mình.

Tôi đã nhiều lần quan sát. Mẹ tôi dạy bảo cô ấy rất nhẹ nhàng nhưng cô ấy không lắng nghe, mặt mũi cau có khó chịu. Mẹ tôi nói xong cô ấy “vâng” cụt lủn, rồi hỏi “Mẹ nói xong chưa, xong rồi thì con đi làm việc khác” rồi im ỉm quay ngoắt đi, để mặc bà đứng sững ở đó.

Cô ấy thực hiện đúng câu “Chỉ làm tròn trách nhiệm chứ không có tình cảm”. Cô ấy chỉ chào mẹ tôi mỗi khi về nhà và ra khỏi nhà, còn đâu cấm có mở miệng hỏi han, nói chuyện với bà câu nào. Con dâu nhà người ta tặng quà, hỏi thăm, nịnh mẹ chồng còn cô ấy thì cứ “nước sông không phạm nước giếng”.

Tôi nhắc nhở thì cô ấy bảo “Tôi chẳng làm gì sai”, lại còn bảo “Anh có nịnh mẹ tôi đâu mà tôi phải nịnh mẹ anh”. Tại sao cô ấy không hiểu sự khác biệt giữa con dâu và con rể chứ? Các cụ ta chẳng có câu “dâu con rể khách” đấy là gì.

Vợ tôi chưa từng cãi mẹ tôi, nói hỗn với mẹ tôi nhưng chính thái độ lầm lì và sự xa cách của cô ấy khiến cho bà bực bội. Cô ấy tự đắc cho rằng mình là con dâu tốt, gọi dạ bảo vâng và chẳng bao giờ cãi cọ. Thế nên mẹ tôi mà cứ mắng hoặc bảo cô ấy làm cái này cái kia chưa tốt, hay là bảo vợ tôi thiếu tình cảm là cô ấy quy chụp cho mẹ tôi bới lông tìm vết, kiếm cớ sinh sự.

Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu càng ngày càng xấu và căng thẳng. Cả hai bên đều không ưa nhau và ngấm ngầm ghét nhau. Tôi cảm giác như chỉ một xích mích nhỏ sẽ khiến cho giọt nước tràn ly, hai người cãi cọ ầm ĩ ngay được.

Trong chuyện này tôi thấy người có lỗi là vợ tôi. Đáng ra là người mới trong gia đình phải chủ động thân thiết, lắng nghe, học hỏi, đằng này cô ấy lấy thái độ đối xử với người dưng nước lã để đối xử với người trong nhà.

Tôi phải làm thế nào để có thể thay đổi vợ?

Chia sẻ