BÀI GỐC Tâm sự của người vợ phát rồ với những bổn phận của đàn bà

Tâm sự của người vợ phát rồ với những bổn phận của đàn bà

Ngày xưa tôi là nữ hoàng, giờ thì chỉ như một con ở phục dịch chồng con. Đúng là giá trị của đàn bà chỉ đạt đỉnh điểm khi đang cưa cẩm, khi mới yêu và bị giảm dần dần theo năm tháng.

7 Chia sẻ

Tôi có nên trở thành nàng dâu "mất dạy"?

,
Chia sẻ

Có nhiều người chỉ trích mấy nàng dâu lên mạng nói xấu mẹ chồng. Còn tôi, tôi không nghĩ là đang nói xấu, tôi chỉ kể câu chuyện của tôi một cách khách quan nhất. Tôi có nên trở thành nàng dâu "mất dạy"?

Hôm nay, đọc 3 bài "Tâm sự của người vợ phát rồ với những bổn phận của đàn bà" và bài "Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của cô con dâu mất dạy", "Vợ tuyên bố với nhà chồng chỉ có trách nhiệm, không có tình cảm" làm tôi nổi hứng muốn chia sẻ chuyện của mình.

Xin nói thêm đây là cách nhìn, cách nghĩ của tôi. Tôi cũng không biết tôi đúng chỗ nào, sai chỗ nào. Chỉ là kể trên phương diện của tôi nên đôi khi không khách quan lắm. Tôi cũng mong người ngoài nhìn vào xem tôi đã sai điều gì để còn sữa chữa cách sống với mẹ chồng tôi.

Mẹ chồng tôi không phải người hay chửi rủa như mẹ chồng của chị Hải Oanh. Bà cũng không phải người "khéo léo, tế nhị" như mẹ của anh Nguyễn Trường Duy. Còn phần tôi, tuy không phải tiểu thư đài các, nhưng cũng có nhà mặt phố. Bố không làm to nhưng bố có ô tô.

Nói về cách sống của tôi, tôi không tự đánh giá nhưng những người hàng xóm bên nhà chồng tôi nói: "Con bé ấy nó sống giản dị nhỉ?". Còn nếu nói theo một số người coi trọng chữ "trinh" thì quả thật tôi là đứa chẳng ra gì hoặc gọi là "đất sét tráng men" như mấy anh đi tìm gái trinh đánh giá.

Vì sao ư? Vì tôi và chồng bây giờ khi mới quen nhau không lâu, chưa biết yêu nhau hay chưa đã cởi áo cho nhau (anh ấy hơn tôi 10 tuổi). Theo tôi nghĩ thì có vẻ là bản năng hơn tình yêu. Ấy thế mọi người đừng nghĩ là gió thoảng mây bay, chúng tôi gắn bó với nhau đến 7 năm mới chính thức trở thành vợ chồng.


Tôi và chồng tôi bây giờ khi mới quen nhau không lâu, chưa biết yêu nhau hay chưa nhưng đã "cởi áo cho nhau" (Ảnh minh họa)

Quen anh 1 năm, lóng ngóng thế nào tôi có thai. Ngày ấy tôi 21 tuổi, nhưng thật sự lúc đó tôi như con nai ngơ ngác (dù đã không còn cái ngàn vàng). Rồi hiển nhiên 2 bên gia đình gặp mặt, thống nhất ngày cưới. Lẽ dĩ nhiên gia đình tôi trong dạ không muốn vì đối với họ, tôi 21 tuổi chưa thể làm vợ, làm mẹ tốt.

Rồi mọi chuyện bắt đầu từ đây. Người đàn ông hiện tại là chồng tôi lúc ấy lộ rõ mặt là anh chàng "chưa cai sữa mẹ". Anh cun cút đi theo sau mẹ của anh đến nhà tôi. Xin nói thêm lúc ấy "nhà mặt phố" của nhà tôi đang xây nhưng họ không biết. Gia đình tôi ở một ngôi nhà khác cũng là của gia đình. Nhưng quả thật chỗ đó nhìn chẳng khác nào trại tị nạn.

3 ngày sau khi 2 gia đình gặp mặt, trong khi cha của anh về quê thông báo đám cưới của 2 chúng tôi thì 2 mẹ con anh đến gặp ba mẹ tôi. Câu nói thứ nhất, mẹ anh bảo: "Hủy, không cưới nữa". Câu thứ 2, mẹ bảo: "Đi về thôi con". Tuyệt nhiên bà không đả động đến giọt máu mà tôi mang trong người là con của con trai bà, cháu của bà.

Cộng thêm cái nhìn bà ném về phía tôi giống như tôi đã làm điều gì đó tổn hại ghê gớm cho gia đình bà ấy. Sau đó, bà tuyên bố nếu tôi và anh tự tổ chức cưới bà sẽ không đến dự. Có phải bà thấy "trại tị nạn" của gia đình tôi, bà sợ tôi là một gánh nặng? 

Sau lần đó, tôi và gia đình quyết tâm bỏ đứa bé. Có thể mọi người trách tôi nỡ đang tâm bỏ đứa con của mình. Nhưng tuổi 21, tôi không có bản lĩnh và không biết làm gì hơn?

Nhưng tôi với anh vẫn như duyên nợ. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu căm giận, tôi lại quên hết. Chúng tôi vẫn lén lút gặp nhau, dù ba mẹ tôi tuyên bố sẽ từ tôi nếu chúng tôi còn qua lại.

Một ngày anh mất việc. Lúc này anh không một xu dính túi. Cha mẹ không quan tâm, anh em không giúp đỡ, bạn bè xa lánh, anh chỉ còn mình tôi. Tôi luôn động viên và giúp anh kiếm việc trên internet vì anh mù CNTT.

Có 1 lần, anh nhận được lời mời phỏng vấn. Tôi liên lạc với anh bằng di động không được. Tôi bắt buộc phải gọi về nhà anh (vì lúc ấy tôi đi làm cách anh 120 km) thì lại gặp bà. Nguyên văn cuộc trò chuyện giữa chúng tôi là:

- "Chào bác, con là L đây. Bác có khỏe không?

- Cô đừng rủ rê con tôi đi chơi nữa để nó lo làm lo ăn" - Bà nói vậy và cúp máy. Nực cười, tôi chỉ biết khóc.

Ngoài ra, chồng tôi có 1 người em trai, lớn hơn tôi 8 tuổi. Vợ của em trai cũng hơn tôi 6 tuổi và thành đạt lắm lắm (so với 2 chúng tôi). Họ yêu nhau thế nào cũng bị dính bầu.

Nhưng người yêu của em trai anh có bầu thì bà vui ra mặt và tất bật chuẩn bị đám cưới cho em anh. Tôi thật sự không hiểu. Phải chăng tôi đã làm điều gì? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi chưa làm điều gì sai trái với gia đình anh cả. Thôi thì đổ thừa cho số phận vậy.

Mỗi lúc bên nhau, anh luôn phân trần với tôi rằng, cha mẹ anh thương tôi lắm. Rằng mẹ anh cũng là phụ nữ nên rất hiểu, thông cảm cho tôi. Nhưng tôi không cho là thế. Tôi bỏ ngoài tai những gì anh nói.

Tôi còn bắt anh muốn tôi đến nhà anh thì anh phải đến quỳ xuống trước mặt ba mẹ tôi mà tạ tội. Ấy thế mà anh làm thật. 

Rồi chúng tôi đính hôn sau 6 năm sóng gió. Tưởng đâu tôi đã bước một chân vào cộng đồng công giáo, vào gia đình nhà anh. Nhưng chỉ còn vài ngày nữa đến ngày rửa tội, gia đình anh lại tự ý đến nhà thờ hủy lễ này của hai đứa. Rồi cha mẹ anh kéo nhau xuống nhà tôi nói đủ chuyện vớ vẩn.

Họ nói tôi chia rẽ gia đình anh. Họ nói ba mẹ tôi sống không có đạo đức. Tôi không im lặng nữa, tôi đã nhìn anh và nói trước mặt 2 bên gia đình rằng: "Em muốn lấy một người đàn ông đích thực, không muốn lấy một người chỉ suốt ngày bám váy mẹ"...

Cứ nghĩ sau lần đó, chúng tôi sẽ không bao giờ đi chung trên một con đường. Vậy nhưng hai đứa vẫn không dứt được nhau. Và rồi tôi lại có thai sau bao ngày tưởng đã không còn khả năng làm mẹ.

Lúc đó tôi không muốn lấy anh, chỉ muốn nuôi con một mình. Nhưng với anh, đó cũng là một niềm hạnh phúc và tôi không có quyền tước hạnh phúc đó của anh.

Rồi anh cũng thuyết phục cha mẹ anh đến nhà tôi tính ngày cưới. Lần này thì có vẻ họ cũng vui, vui vì có thêm đứa cháu. Nhưng rồi lấy đủ lý do, nào là lễ này trong đạo không nên cưới, lễ kia trong đạo không được cưới. Cứ thế, hai bên gia đình cứ qua lại gặp nhau nhùng nhằng từ lúc tôi mang thai 1 tháng nhưng đến ngày trao nhẫn cho nhau thì bé trong bụng đã được 5 tháng rưỡi.

Ngày cưới mệt mỏi, thêm thai yếu, tôi chỉ muốn về nhà nằm cho khỏe. Nhưng về nhà anh, phòng tân hôn (do anh xây và tiền chúng tôi còn chưa trả hết ngân hàng tới thời điểm này) của tôi và anh thì vợ chồng em trai anh đang ngủ trong đó. Thế là 1h sáng, chúng tôi đi tìm khách sạn ngủ.

Tôi có nên trở thành nàng dâu "mất dạy" như chị Oanh hay là giữ tình trạng hiện tại giống vợ của anh Trường Duy (Ảnh minh họa)

Tôi ở nhà chồng 4 tháng rưỡi cho đến ngày sinh, không khí cũng không nặng nề cho lắm. Thai yếu nên tôi chỉ ngồi một chỗ, anh không cho tôi làm gì. Mẹ anh cũng thương dâu, thương cháu sắp chào đời nên ngày nào cũng tẩm bổ món bí đỏ xào tỏi cho tôi!!!

Đến giờ, công chúa nhỏ của tôi được hơn 2 tháng nhưng 1 bát canh xương ninh đu đủ cho tôi lợi sữa cho cháu bú, mẹ chồng cũng chẳng bao giờ làm cho ăn. 

Vợ chồng bà có thể đi 30 km để thăm hàng xóm bị tai nạn, có thể đi tận gần đất Mũi để chăm dâu chăm cháu, nhưng nhà tôi và anh cách nhau 1,5 km thế mà họ bảo chồng tôi đem cháu về cho họ thăm. Tôi nói với anh nếu cha mẹ anh thương cháu thì xuống thăm, cháu còn nhỏ quá không về thăm ông bà được. Lúc này, họ viện lí do là đi nhà không ai trông (mẹ chồng tôi chỉ ở nhà nấu cơm).

Thật ra tôi cũng không phải hiền lành gì cho cam, tôi cũng hung dữ lắm. Con gái tuổi Dần mà. Nhưng dù có hung dữ cỡ nào thì tôi cũng hiểu, con cái phải có bổn phận với cha mẹ. Nhiều lúc tôi cũng muốn quên đi những điều không hay nhưng thật sự trong tôi không có tình cảm nào dành cho họ.

Nhiều người cứ chỉ trích mấy nàng dâu lên mạng nói xấu mẹ chồng. Còn tôi, tôi không nghĩ là đang nói xấu. Tôi chỉ kể câu chuyện của tôi một cách khách quan nhất có thể để người ngoài sáng suốt nhìn vào cho tôi lời khuyên. Tôi có nên trở thành nàng dâu "mất dạy" với mẹ chồng tôi như chị Oanh hay là giữ tình trạng hiện tại giống vợ của anh Trường Duy?

Chia sẻ