BÀI GỐC Khi tôi bị bệnh trầm cảm, chồng tôi còn đứng đối chất với bác sĩ và cho rằng tôi vờ vịt, ra vẻ đáng thương

Khi tôi bị bệnh trầm cảm, chồng tôi còn đứng đối chất với bác sĩ và cho rằng tôi vờ vịt, ra vẻ đáng thương

Cuối cùng tôi cũng phải dồn hết ý chí để vượt qua căn bệnh trầm cảm ấy một mình. Còn chồng tôi, anh vẫn cảm thấy việc tôi bị trầm cảm là vô lý và không thể xảy ra.

4 Chia sẻ

Vượt qua quá khứ đau đớn (Phần cuối): Trong lúc hoảng loạn, vẫn có người ở bên trấn an tôi

N.T,
Chia sẻ

Sau lần ấy, tôi cảm thấy có lỗi với con và cũng thầm cảm ơn anh vì đã xuất hiện ngay lúc tôi cần. Một lần nữa anh nhắc tới lời đề nghị kết hôn và tôi đã đồng ý.

Sau khi ly hôn, anh chuyển đi, còn tôi và con ở lại căn nhà mà cả hai đã mua khi trước. Chồng cũ thỉnh thoảng cũng đến thăm con nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại đi. Tôi mất phương hướng và suy sụp ngỡ rằng cuộc sống của mình từ đây coi như đã đặt dấu chấm hết.

Tôi tự khép kín bản thân, từ một người cởi mở hay cười tôi trở nên lầm lì và ít nói. Tôi bỏ qua mọi cuộc gặp mặt, giao lưu của đám bạn cũ. Trong công ty tôi cũng không dám giao tiếp với ai. Cứ hết giờ làm tôi lại vội vàng trở về nhà như sợ rằng, chỉ cần chậm chễ một chút thôi, mọi người sẽ lấy tôi ra làm đề tài bàn tán. Một con bé 25 tuổi đã qua một đời chồng thì có gì đáng để tự hào đâu.

Sau 2 năm không dám giao tiếp, gặp gỡ với ai, tôi bất ngờ gặp H trong một lần đi siêu thị. Tôi va phải anh và không biết rằng mình đã vô tình làm rơi chiếc ví trong túi xách. Khi về nhà tôi đã rất lo lắng, nhưng đến sáng hôm sau, tôi đã bắt gặp hình ảnh H đứng co ro trước cửa siêu thị gần nhà. Nhìn thấy tôi, H vội vàng chạy lại trả chiếc ví của tôi mà anh nhặt được. Để cảm ơn tấm lòng của H, tôi đã mời anh một li cà phê.

Vượt qua quá khứ đau đớn (Phần cuối): Trong lúc hoảng loạn, vẫn có người ở bên trấn an tôi - Ảnh 1.

Những vết đen trong quá khứ cứ bám lấy tôi như một bóng ma vô hình. (Ảnh minh họa)

Và cũng kể từ hôm đó, tôi bắt đầu có thêm một người bạn. Có lẽ vì có cùng hoàn cảnh nên tôi và H nói chuyện khá hợp, tôi cũng cởi mở hơn mỗi lần gặp anh. H làm thiết kế của một chuỗi nhà hàng khá nổi tiếng tại Hà Nội. Anh năng động, nhiệt tình và rất quan tâm tới tôi. Cũng như tôi, H đã từng một lần tan vỡ trong hôn nhân và anh cũng đang nuôi một con gái nhỏ.

Mặc dù cũng có cảm tình với H nhưng tôi khá thận trọng và dè dặt khi tiếp xúc với anh. Những vết đen trong quá khứ cứ bám lấy tôi như một bóng ma vô hình, khiến tôi sợ hãi mọi thứ.

Không vồ vập, H đến với tôi bằng những điều nhẹ nhàng nhất, là những cử chỉ chăm sóc khi đông về, hay đôi khi đơn giản là những món quà nhỏ xinh dành cho bé con của tôi. Trộm vía, vì thiếu vắng sự chăm sóc của cha nên con tôi tỏ ra khá thích và quấn H. Mỗi lần H đến chơi là thằng bé bám theo như một cái đuôi.

Sau 3 năm quen biết, tôi bất ngờ nhận được lời cầu hôn của H. Tôi hoảng sợ và hoang mang, bởi lẽ, tôi chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ đi thêm bước nữa. Tôi tìm mọi cách tránh mặt anh. Mỗi cuối tuần, tôi đều đưa con mình đến một nơi nào đó thật xa như thể sợ rằng H có thể xuất hiện và “tóm” lấy tôi bất cứ lúc nào.

Không còn được gặp bố con anh mỗi tuần, tôi cũng nhớ, cũng thao thức nhưng vẫn dặn lòng mình phải cứng rắn vượt qua. Tôi sợ lại phải đối mặt với chia ly. Nhưng con trai tôi thì không như thế, không còn được gặp anh, thằng bé tỏ ra buồn rầu thấy rõ, nó nghĩ rằng H cũng đã “bỏ rơi” mẹ con tôi như chồng cũ của tôi đã từng làm. Những lời nói của con trai làm cho trái tim tôi rỉ máu.

Tôi cứ cố gắng tỏ ra cứng rắn cho đến một ngày, do phải tăng ca nên tôi về muộn, khi đến trường nhưng không tìm được con ở đâu. Hỏi bảo vệ tại trường thì được biết con tôi đã về từ hơn 20 phút trước. Tôi lao vội về nhà thì thấy nhà cửa tối om.

Vượt qua quá khứ đau đớn (Phần cuối): Trong lúc hoảng loạn, vẫn có người ở bên trấn an tôi - Ảnh 2.

Tôi sẽ cố hết sức để con đường đó tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. (Ảnh minh họa)

Trong lúc hoảng loạn, tôi gọi điện cho H, chỉ một lát sau H có mặt, anh vừa trấn an tôi vừa gọi điện tới một số nơi anh quen biết để nhờ giúp đỡ. Thật may, chỉ khoảng 30 phút sau, tôi nhận được tin thằng bé đang ở tại một trụ sở cảnh sát gần nhà. Thằng bé bị lạc đường nên đã đến nhờ các chú cảnh sát.

Sau lần ấy, tôi cảm thấy có lỗi với con và cũng thầm cảm ơn anh vì đã xuất hiện ngay lúc tôi cần. Một lần nữa anh nhắc tới lời đề nghị kết hôn và tôi đã đồng ý.

Cuối tuần vừa rồi, lễ cưới của chúng tôi đã được diễn ra với sự tham dự của 2 bên gia đình và một số ít bạn bè thân quen. Nhiều người vui mừng khi tôi đã tìm được bến đỗ mới, những không ít người lo lắng cho tôi khi bước vào cuộc sống gia đình “con anh, con tôi”.

Với bản thân mình, tôi cũng còn nhiều lo lắng, nhưng với những điều trải qua trong quá khứ, tôi biết được rằng, hạnh phúc không phải là một điểm đến mà nó là con đường mà tôi sẽ đi. Tôi sẽ cố hết sức để con đường đó tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.

Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: tamsu@afamily.vn. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.

Chia sẻ