BÀI GỐC Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!

Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!

5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hình như tôi không thể rèn luyện được cái “bánh đúc có xương” quá xấu tính này.

12 Chia sẻ

Vì con, tôi dự định sẽ bỏ chồng

,
Chia sẻ

Nhìn thái độ và cách nói chuyện của chồng, tôi thực sự thất vọng, đau đớn. Và trong đầu tôi đã có ý định rời bỏ chồng để nuôi con một mình. Tôi muốn con được sống.

Chào tất cả các bạn đọc của mục Tâm sự!

Sau khi đọc bài viết của tác giả, tôi đã rất buồn và suy nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình.

Tôi là một độc giả cũng thường xuyên đọc những câu chuyện trong mục Tâm sự này. Đúng là cuộc sống này có vô vàn chuyện xảy ra, mỗi người mỗi hoàn cảnh. Người giàu cũng khổ, người nghèo càng khổ. Có người không có chồng nhưng có thai nên không biết phải xử trí thế nào. Còn tôi có chồng mà giờ có con cũng không biết có giữ được con không. Với tâm trạng của người mẹ giờ đây tôi thực sự rất đau khổ và bế tắc....

Tôi và chồng năm nay đều đã 30 tuổi. Chúng tôi đám cưới được hơn hai năm sau khi đã trải qua gần 7 năm yêu và tìm hiều. Để đến được với nhau chúng tôi đã phải cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn từ phía gia đình nhà chồng.

Chuyện là mẹ chồng không thích tôi vì ở quá xa (chồng người Trung còn tôi là người Bắc). Tôi lại là người thẳng tính nên đã nhiều lần làm phật ý mẹ chồng và hậu quả là mẹ chồng đã không thích tôi. Tuy nhiên thời gian sau đó bà đã thay đổi quan điểm. Dù không yêu quý nhưng bà cũng không ghét bỏ gì tôi. Vậy là đám cưới nhỏ như mong ước của chúng tôi đã diễn ra.


Vợ chồng tôi còn hạnh phúc gấp bội khi một thiên thần nhỏ đã đến cùng chúng tôi - đứa con mà cả hai đã mong chờ từ lâu (Ảnh minh họa)

Hai vợ chồng tôi vốn tự lập từ khi tốt nghiệp phổ thông. Ggia đình tôi khó khăn nên khi học hết cấp 3 tôi phải tự đi làm để có tiền phụ giúp bố mẹ và để dành đi học. Còn về phía chồng tôi thì cũng phải vừa học vừa làm vì mẹ chồng tôi nói chỉ đủ khả năng nuôi đến năm 18 tuổi.

Thế là kết quả đám cưới của chúng tôi hai vợ chồng tự lo, tự chuẩn bị. Gia đình tôi làm đám cưới cho chúng tôi ở quê ngoại nên cũng không phụ gì thêm được khi chúng tôi tổ chức đám cưới ở Sài Gòn. Vậy là sau đám cưới vợ chồng tôi trắng tay không có gì cả vì tiền mừng vừa đủ trang trải chi phí.

Tuy cuộc sống khó khăn nhưng lúc đó hai vợ chồng son nên cuộc sống của chúng tôi cũng rất thoải mái. Tôi lại là người không nhất định chồng phải làm nhiều tiền để nuôi mình nên chúng tôi sống vui vẻ với những gì đang có. Và cả hai còn hạnh phúc gấp bội khi một thiên thần nhỏ đã đến cùng chúng tôi - đứa con mà cả hai đã mong chờ từ lâu.

Xin chia sẻ để các bạn biết thêm là chúng tôi quen nhau 7 năm nên đã có quan hệ vợ chồng từ rất lâu thế nhưng không có con. Đi khám bác sĩ bảo tỷ lệ tinh trùng của anh rất ít và chỉ có 3% (đã khám 2 lần ở bệnh viện hiếm muộn có tiếng). Vì thế, hạnh phúc vỡ hòa với cả gia đình nhỏ của chúng tôi khi bé trai chào đời khỏe mạnh.

Hai vợ chồng tôi làm việc ở TP.HCM nên thuê nhà ở đó luôn. Do đó, khi sinh tự hai vợ chồng xoay sở vì bên ngoại thì ông bà đã già, bên nội thì bà ngoại say xe nên không vào chăm cháu được. Vì công việc của anh cũng bấp bênh, đôi khi còn thua lỗ nên tất cả chi phí dựa vào đồng lương ít ỏi của tôi (trước khi sinh con hai vợ chồng không dành dụm được gì).

Tháng 11/2012 tôi sinh con nên anh phải nghỉ làm ở nhà để chăm sóc cho hai mẹ con. Cuộc sống của cả gia đình trông chờ vào lương trợ cấp của công ty tôi với số tiền 6.5 triệu/tháng. Sau khi tôi sinh được 02 tháng thì anh xin làm nhân viên tại một công ty cổ phần với mức lương cũng rất khiêm tốn là 3.2 triệu.

Vậy nhưng cuộc sống của chúng tôi vẫn ổn, tôi cũng không chê trách hay khinh thường vì lương anh thấp, chỉ biết động viên anh cố gắng làm việc và phấn đấu. Tuy nhiên chồng tôi là người vẫn còn rất ham chơi, lại rất mê đánh bida. Anh thường la cà ở quán bida hoặc là đi nhậu với bạn bè có khi đi đến 1-2 giờ đêm (chồng tôi dường như không biết cách từ chối bạn bè). Việc này làm tôi rất phiền lòng và đã nhiều lần vợ chồng cự cãi.

Anh làm ở đó được khoảng 05 tháng thì lại nghỉ làm và từ đó đến nay vẫn chưa đi làm. Anh ở nhà lâu lâu nhận đơn hàng của khách rồi tự làm cho người ta kiếm lời chênh lệch. Khổ một nỗi tính anh rất ẩu nên lời thì ít mà lỗ thì nhiều. Tôi đã mượn tiền cho anh làm vốn buôn bán nhỏ nhưng rồi sau đó anh cũng bỏ bê việc mua bán, chưa kịp thu về hết vốn thì việc buôn bán đã ngưng, giờ còn nguyên đống hàng chưa thanh lý.

Tôi thực sự rất buồn vì anh không có ý chí cố gắng, lại như có tư tưởng ỷ hết vào tôi vì sau khi con được 05 tháng, tôi đã đi làm trở lại, gửi con ở nhà tư. Mức lương của tôi cũng tạm ổn nên cũng đủ lo cho cả nhà nếu tiết kiệm. Tôi không ép anh phải làm lương bằng tôi, chỉ cần anh cố gắng làm một công việc gì đó để không la cà quán bida hay nhậu cùng mấy ông bạn cả ngày.

Tôi đã tìm mọi cách để khuyên nhủ chồng cố gắng làm ăn, từ bỏ nhậu nhẹt chơi bời vì giờ đã có con, không thể cứ sống như thế này rồi biết khi nào mới có nhà mà ở (chúng tôi không thể về quê nhà chồng vì nhà chồng chỉ có miếng đất nhỏ xíu lại có thêm 2 chú em chồng) nên vợ chồng tôi phải tự mua đất cất nhà. Ấy vậy mà chồng tôi cứ dửng dưng.

Gần 1 năm nay anh chẳng đi làm, cũng không để con ở nhà được (anh đút con không chịu ăn) nên vẫn phải gửi người ta giữ. Cuộc sống của gia đình cứ hết khó khăn này đến khó khăn khác. Nay công ty tôi lại sắp phá sản, chỉ 1-2 tháng nữa tôi cũng sẽ thất nghiệp thế nhưng anh vẫn chưa bỏ hắn thói ham chơi (mặc dù có giảm), chưa có việc làm ổn định. Anh vẫn yêu con, thương vợ vẫn phụ làm việc nhà nhưng lại chẳng hề có định hướng gì cho tương lai.

Và giờ tôi lại có thai lần nữa (vì anh bị tinh trùng yếu nên hai vợ chồng không ngừa). Cái thai mới chỉ được khoảng hơn 4 tuần tuổi. Khi tôi cho anh biết, anh rất buồn và không có định hướng gì ngoài suy nghĩ sẽ bỏ đứa con vì bây giờ nuôi 1 đứa đã nuôi không nổi.

Anh nói hai vợ chồng mình phải tự lo hết, từ chuyện kinh tế đến chăm sóc con nên không thể sinh bây giờ được. Anh nói thế cũng có lý. Tôi cũng biết là hai vợ chồng tôi hiện tại đang rất khó khăn, lo tiền sữa, tiền gởi con, tiền nhà, tiền điện, tiền ăn đã chật vật lắm rồi. Cuộc sống luôn thiếu trước hụt sau, giờ tôi lại chuẩn bị thất nghiệp.

Thế nhưng làm sao tôi có thể giết chết con mình? Trong khi khó khăn lắm chúng tôi mới có con. Cách đây 2 năm thôi chúng tôi đã phải đi cầu cạnh khắp nơi, từ bác sĩ đến nhà chùa, thậm chí có lúc nghĩ đến xin con nuôi. Vậy mà giờ lại bắt tôi bỏ con ư? Sao có thể làm cái chuyện ác như vậy được.

Tôi đang đau đớn với cái suy nghĩ của chồng. Từ hôm qua đến giờ tôi chẳng làm được gì khác chỉ biết nghĩ đến con, tội nghiệp bé yêu của tôi. Nếu tôi không giữ con lại thì sau này linh hồn con tôi sẽ vất vưởng đâu đó trách rằng: "Sao cha mẹ yêu thương anh con mà lại bỏ con?". Nếu tôi giữ con lại thì không biết có lo nổi cho con không hay là lại làm khổ thêm đứa con trai lớn mới hơn 15 tháng?

Nếu tôi đi 1 mình mà không mang con theo thì sao được. Tôi không muốn vì đứa em mà bỏ mặc đứa anh. Tôi muốn có cả hai đứa con nhưng với tình hình bây giờ tôi phải làm sao? (Ảnh minh họa)

Phát hiện có thai tôi đã phải cai sữa bé lớn. Đêm con khóc chồng tôi cũng cằn nhằn và không chịu pha sữa cho con uống. Và rồi chồng lại bảo không thể giữ thai lại. Tôi thực sự bế tắc, thương con nhưng quá nghèo biết phải làm sao, đứa lớn thì lại hay bị ốm vặt.

Tôi đã từng nghĩ đến chuyện bỏ nhà, bỏ chồng đi để chăm con 1 mình nhưng tôi sợ không làm được khi sức khỏe thì yếu, lại thất nghiệp. Đang có thai với cái bằng trung cấp, tôi sao có thể xin được công việc tốt.

Nếu tôi đi 1 mình mà không mang con theo thì sao được. Tôi không muốn vì đứa em mà bỏ mặc đứa anh. Tôi muốn có cả hai đứa con nhưng với tình hình bây giờ tôi phải làm sao? Tôi có tham lam quá không?

Hiện tại tôi đang rất đau khổ và rối trí không biết phải làm sao. Rất mong các bạn cho tôi một lời khuyên chân thành. Xin cảm ơn!

P/S: Trong tâm trạng buồn và rối tôi viết nên tâm sự này nếu lời văn lủng củng mong các bạn đọc thông cảm cho.

Chia sẻ