Già kén kẹn hom
Tuấn buồn và mệt mỏi, nhưng chẳng dám mở miệng nói với ai. Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám bộc bạch.
Sang tuổi 30, Tuấn giật mình nhận ra cuộc đời chẳng đợi chờ mình nhiều nữa. Gia đình bắt đầu sốt ruột, đòi mối lái. Tuấn vẫn giữ vững quan điểm: “Không lấy vợ thì thôi, chứ đã lấy thì phải lấy người cho xứng!”
Rồi Tuấn gặp và có cảm tình với Hương nhân chuyến du lịch cùng công ty đối tác. Hương đẹp, từ dáng người, khuôn mặt đến làn da, ăn nói lại nhẹ nhàng dễ nghe, công việc kế toán thì quá ổn, gia đình lại ở Hà Nội cũng thuộc loại giàu có. Ngay lập tức Tuấn biết, đối tượng này thực sự phù hợp với mình.
Họ nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Ngày cưới, ai cũng khen Tuấn “chậm mà chắc”.
Cô tiêu tiền hoang phí, không biết tiết kiệm. Nhiều lúc cô còn tỏ ra coi thường những người trong họ hàng nhà anh, nào là con cái nhà đó học hành không giỏi giang, sống ở thủ đô mà phong cách quê mùa, kinh tế chi li quá...
Cha mẹ anh ở cách nhà chỉ vài cây số, nhưng chẳng bao giờ Hương tới thăm. Họa khi có việc gì cần mới tạt qua, đứng cửa nói vài câu cho xong chứ cũng chẳng vào nhà. Đặc biệt hơn nữa, là chuyện con cái, Hương cứ lừng chừng, vì sợ đẻ rồi dáng xấu. Mà tuổi của Tuấn thì đã bước sang con số 35.
Tuấn buồn và mệt mỏi, nhưng chẳng dám mở miệng nói với ai. Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám bộc bạch.
Chiều nay anh về nhà sớm, lát nữa bạn bè đến chơi, nhìn nhà cửa bừa bộn đủ thứ, anh thở dài thườn thượt. Điện thoại cho vợ về làm cơm, Hương nói bận vì đang đi dự khai trương Spa, Hương bảo Tuấn chịu khó mua đồ ăn sẵn về cho tiện.
Tuấn lặng lẽ dọn dẹp lại nhà cửa, ngao ngán tự thốt lên với chính mình: “Đúng là già kén kẹn hom”.