BÀI GỐC Bị mẹ chồng vào tận giường túm tóc đánh vì không cho chồng vào phòng ngủ

Bị mẹ chồng vào tận giường túm tóc đánh vì không cho chồng vào phòng ngủ

Đang lơ mơ chưa tỉnh táo, mẹ chồng đứng trước mặt mà mình còn chưa kịp nhận ra đã bị đánh như trời giáng. Mình chỉ biết ôm má nghẹn ngào không thở được. Bà chửi mình “hỗn như gấu”, không cho con bà vào ngủ.

13 Chia sẻ

Nghĩ cảnh cả đời sống trong nhà bố mẹ chồng mà ngán ngẩm

,
Chia sẻ

Tôi có nên quyết ra ở riêng không bởi tự tôi có thể tự lực cánh sinh? Chồng tôi không chịu thì chồng cứ ở với bố mẹ và ở nhà chồng. Bởi lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi - một người dưng trong nhà chồng vẫn sẽ phải khăn gói quả mướp, tay trắng mà đi ra khỏi nhà người ta thôi.

Chào các độc giả mục Tâm sự và đặc biệt chào bạn Hoài - tác giả của chia sẻ: “Bị mẹ chồng vào tận giường túm tóc đánh vì không cho chồng vào phòng ngủ”!

Cũng như nhiều bạn đọc khác, khi đọc xong bài viết của bạn, tôi đã trở lại bài này khoảng 5 lần. Tôi trở đi trở lại để muốn đọc những comment của các độc giả xem mọi người phản ứng thế nào.

Tất nhiên, là phụ nữ cũng đi lấy chồng và đang ở nhà chồng nên tôi hiểu những ấm ức, tức tưởi của bạn khi bị mẹ chồng vào tận giường túm tóc đánh. Tôi cũng như mọi người không ai ủng hộ bà mẹ chồng tai quái và vô lý của bạn cả.

Song đọc kỹ tâm sự của bạn, tôi cũng thấy chồng của bạn rất được. Bằng chứng là anh vẫn biết nhận lỗi về phía mình và dám bênh vực bạn trước sự tai quái của mẹ chồng. Một người chồng tốt và hiểu biết như vậy, bạn đừng nên vì mẹ chồng mà để mất người đàn ông như thế.

Về phía mẹ chồng, bạn hãy cố gắng bỏ qua cho bà vì chính người chồng tốt bạn đang có. Bởi vì bà ấy sẽ không bao giờ xuống nước mà chịu xin lỗi con dâu đâu. Ngoài ra nếu không muốn đụng độ mẹ chồng, bạn hãy hạn chế về quê, hạn chế tiếp xúc và không thèm chấp mẹ chồng bạn nữa.

Đọc tâm sự của bạn, ngẫm ra hoàn cảnh của bạn còn hơn tôi và tươi sáng hơn tôi. Như bạn, dù sao vẫn có nhà riêng và ở riêng hẳn trên này. Nếu thích thì bạn về nhà chồng. Xin lỗi chứ mẹ chồng không yêu thương con dâu thì con dâu là bạn cũng không cần phải yêu thương mẹ chồng làm gì cho mệt. Dù sao cũng không ở cùng nhau mà.


Có lẽ vì tôi đúng là phận làm người dưng ở nhà người ta nên tủi thân trăm bề (Ảnh minh họa)

Còn tôi, cưới chồng đã 5 năm nay nhưng cái ước mơ về ở riêng có lẽ không bao giờ thực hiện được. Vì chồng tôi là con trai độc nhất của bố mẹ chồng. Dưới chồng tôi chỉ có cô em chồng. Cô em chồng thì cũng đi lấy chồng nên vợ chồng tôi muôn đời muôn kiếp không có chuyện được ra bên ngoài sống thoải mái như nhiều cặp vợ chồng trẻ khác.

Trước đây, tôi cứ nghĩ, bản thân cố gắng ăn học đàng hoàng để ra trường kiếm một công việc thật ổn định với mức lương khá là cuộc sống tương lai sẽ tươi sáng và không còn vất vả nữa. Phấn đấu bao nhiêu cho mục đích này, tôi cũng thành công và hiện là nhân viên một công ty truyền thông lớn. Dù mức lương tháng cũng hơn 10 triệu đồng nhưng sao khi về nhà chồng làm dâu, tôi vẫn khổ thế này.

Cuộc sống làm dâu ở nhà chồng của tôi tuy không khổ về vật chất nhưng nhiều đêm tôi phải ôm con nằm khóc tức tưởi vì tủi phận làm người dưng ở nhà chồng. Có lẽ vì tôi đúng là phận làm người dưng ở nhà người ta nên tủi thân trăm bề.

Mang tiếng là con cái trong nhà mà tôi làm gì cũng bị mẹ chồng soi mói, trách cứ. Không hỏi thăm ông bà vồn vã thì bố mẹ chồng bảo không hòa đồng, không giao lưu hoặc thậm chí bị trách ít mồm miệng. Khi nào hỏi thăm thì lại bị bố mẹ chồng cho là giả tạo. Không quà cáp thường xuyên thì ông bà trách. Nếu quà cáp thì lại cho là đối phó… Sao mà phận người dưng khổ quá đi.

Bố mẹ nuôi tôi khôn lớn, cho ăn học để mong sau này được sống sung sướng, an nhàn. Nhưng lấy chồng rồi, đến ăn tôi cũng không được ăn theo ý mình, ở cũng phải theo ý người ta, đi đâu thì xin phép mỏi miệng.

Cả năm dù nhà ngoại chẳng phải ở quá xa, tôi năm thì mười họa mới về được vài hôm rồi lại sấp ngửa về nhà chồng. Nhiều lúc bố mẹ đẻ ốm, tôi cũng không về được. Trong khi đó những đứa bạn của tôi lấy chồng và ở riêng, cứ thích bế con về với bố mẹ là về. Nghĩ bố mẹ vất vả bao lâu giờ con mình thành con người ta mà tôi tủi thân lắm.

Hoặc lắm khi, bố mẹ đẻ tôi nhớ cháu, muốn đến thăm cháu cũng ngại thông gia. Mang con về nhà ông bà ngoại thì lại phải xin phép ông bà nội. Có hôm, muốn cho cháu về chơi mấy hôm với bà ngoại, tôi cũng phải xin lên xin xuống mà chưa được bố mẹ chồng “duyệt”. Thiết nghĩ, cháu là cháu chung chứ riêng gì của ông bà nội chứ.

Nói chung, vẫn còn sống chung với bố mẹ chồng thì tôi luôn phải chịu cảnh như thế. Nhiều lần, tôi muốn chuyển ra ngoài sống riêng để bản thân không phải chịu ấm ức nữa nhưng chồng lo sợ điều tiếng không cho. Song tôi nghĩ, chỉ có vợ chồng ở riêng thì mới chăm được cả các cụ 2 bên mà không phải thấy bên nào phải thiệt thòi cả. Đặc biệt 2 thế hệ khác nhau về suy nghĩ, lối sống, quan điểm sẽ không phải chịu đựng nhau.

Tôi có nên quyết ra ở riêng không bởi tự tôi có thể tự lực cánh sinh? Chồng tôi không chịu thì chồng cứ ở với bố mẹ và ở nhà chồng. Bởi lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi - một người dưng trong nhà chồng vẫn sẽ phải khăn gói quả mướp, tay trắng mà đi ra khỏi nhà người ta thôi. Tôi cần có cuộc sống của tôi, tôi muốn dạy con tôi theo cách của tôi. Nhiều khi chỉ nghĩ đến cảnh cả đời như một đứa trẻ con phải sống trong nhà của bố mẹ chồng mà tôi không khỏi chán ngán.

Chia sẻ