BÀI GỐC 5 năm phấn đấu lên chức trưởng phòng, tôi chết đứng khi phát hiện ra bí mật động trời của đối thủ cùng công ty

5 năm phấn đấu lên chức trưởng phòng, tôi chết đứng khi phát hiện ra bí mật động trời của đối thủ cùng công ty

Tưởng rằng mình sắp được thăng chức trưởng phòng rồi sẽ có điều kiện cho con đi học trường quốc tế, đi du lịch, đi chơi, nhưng tôi đã có lỗi với con rồi.

1 Chia sẻ

Cứ mặc đồ mới đến là đồng nghiệp lại hỏi... xin, không những xin lại còn dè bỉu thế này nữa thì bảo sao tôi không bốc hỏa

Xương Rồng,
Chia sẻ

Đúng là nghèo thì bị khinh mà giàu quá thì thể nào cũng bị đồng nghiệp soi mói.

Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ trên Afamily. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống - xã hội; thậm chí kể câu chuyện đời mình... Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài - Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail phunulaphaithe@afamily.vn.

Chào Xương Rồng,

Giàu quá cũng khổ. Tôi nói ra câu này chắc chắn sẽ bị nhiều người nói "rửng mỡ" nhưng tôi thực sự khổ quá mọi người ạ.

Tôi đi làm văn phòng và có kinh doanh ngoài nữa. Nói thật, tiền lương đi làm lễ tân chỉ đủ cho tôi đi làm móng với đầu tóc thôi là đã hết rồi, không buôn bán thêm thì sao sống nổi. Cũng may được trời thương, tôi nhập hàng đến đâu bán hết đến đấy, khách cũ khách mới đủ cả nên đời sống cũng khá xông xênh. Tôi tự mua cho mình một căn chung cư, xe máy và cho tiền bố mẹ nữa.

Cứ mặc đồ mới đến là đồng nghiệp lại hỏi... xin, không những xin lại còn dè bỉu thế này nữa thì bảo sao tôi không bốc hỏa - Ảnh 2.

Minh họa: Kathrin Honesta.

Nhưng thói đời, nghèo thì nó khinh mà giàu thì nó cũng ghét. Tôi đang nói đến hội những người đồng nghiệp ở công ty tôi. Trong mấy chị em thì tôi khá giả nhất, còn lại thì cũng tầm tầm trung lưu mà thôi. Nước sông không chạm nước giếng, tôi vốn chẳng định so đo với các chị ấy làm gì nhưng người ta không hiểu. Tôi mua hoa quả đến thì ai cũng ăn nhiệt tình, tôi mời bánh trái thì ai cũng ăn, nhưng có hôm nào tôi bảo góp tiền mua chung thì không ai chịu: "Nhà giàu mà tiếc con lợn con" - Lý lẽ của mọi người luôn là thế.

Em Hải lấy chồng, mọi người mừng thế nào thì tôi mừng vậy. Tôi với Hải cũng chỉ xã giao như bao người mà thôi. Ấy thế mà lúc tôi rút 500 ngàn cho vào phong bì, chị Ánh bĩu môi: "Vân Anh tiết kiệm thế kia thì chẳng mấy mà mua biệt thự hả em? Tầm chị mừng thế còn được, chứ như em người ta cười cho". Tôi chẳng hiểu "người ta" ở đây là ai mà cười tôi? Quan hệ của tôi với cô dâu chẳng thân thiết, không vụ lợi, cô dâu còn chưa đánh giá tôi mà mấy chị rảnh quá chừng.

Tôi có thói quen săn đồ hiệu, tôi kiếm được thì tôi tiêu, đơn giản thế thôi. Nhưng đồng nghiệp thì cứ hở ra là... xin. "Sắp sinh nhật em rồi, cái túi này chị dùng cũng lâu rồi thì cho em nhé", "Khiếp nghèo quá hay sao mà cái váy này mặc tận 3 lần thế, thôi để lại cho chị đi mà còn mua váy mới", "Cô Vân Anh dạo này không thanh lý tủ đồ đi à, cho chị em thơm lây cái nào"... Đấy chỉ là một vài trong sô những trò xin đểu của chị em công sở mà thôi. Không cho thì bảo kẹt sỉ, cho thì bực mình. Có những thứ tôi không dùng đến thật, nhưng tôi cũng không muốn cho những người đó.

Sau đám cưới, Hải đi làm lại. Gặp tôi trong nhà vệ sinh, Hải khẽ khàng bảo: "Cám ơn chị đã đến chung vui với nhà em. Chị mừng nhiều thế sau này em phải đi gấp đôi rồi!", nói xong nó đi luôn. Tôi cảm thấy tôi như đang sống bên ngoài thế giới của những con người này hay sao vậy. Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, rút cục thì mấy người họ muốn gì đây?

Cứ mặc đồ mới đến là đồng nghiệp lại hỏi... xin, không những xin lại còn dè bỉu thế này nữa thì bảo sao tôi không bốc hỏa - Ảnh 3.

Xin chào bạn,

Lần đầu tiên tôi nhận được một tình huống bi hài đến vậy. Đây không phải là đồng nghiệp quái chiêu nữa mà là từ kém duyên, thực sự rất kém duyên.

Bạn kiếm được tiền, tiêu bao nhiêu, tiêu cái gì và để làm gì là ở bạn. Bạn không nhờ vả ai trong số đó nên bạn không có nghĩa vụ phải đền đáp. Phải chăng là vì bạn đã quá nể nang và nhẫn nhịn nên đồng nghiệp mới có cớ để đòi hỏi vô lý không?

Thật lòng mà nói, tôi rất mong bạn biết nói chữ "không". Nếu bạn có tài kinh doanh là bẩm sinh thì nói từ chối sẽ là điều phải rèn luyện. Có lẽ tâm lý muốn dĩ hòa vi quý, vẹn cả đôi đường nên đã làm khó cho bạn. Xương Rồng đặc biệt muốn nhấn mạnh điều này, bạn nhé.

Bạn có tài năng, có tấm lòng thì đi đâu cũng sống được mà thôi. Nếu bạn cần một nơi làm việc để vui, để rèn luyện thì tôi tin là còn nhiều chỗ cho bạn. Môi trường làm việc ức chế, bạn sẽ được gì ở đó nào?

Xương Rồng rất thích những người con gái độc lập, tự chủ như bạn. Tôi chúc bạn mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Chúc bạn luôn thành công trong cuộc sống.

Chia sẻ