Trái tim được hồi sinh
Tấm thiệp cưới được gài lên khe cửa, không cần mở ra Trang cũng biết đó là của ai. Cô hít thở một hơi thật sâu để bình tĩnh đón nhận…
Lật giở tấm thiệp hồng, Trang nhìn thấy dòng tên cô dâu, chú rể được in trang trọng và đẹp mắt. Cô ngửa mặt lên trời cho dòng nước mắt không chảy xuống. Trang hít sâu và thở ra nhẹ nhàng để giữ bình tĩnh. Trang biết mọi sự xúc động mạnh lúc này đều không tốt cho cô và cho một điều khác thiêng liêng hơn gấp bội. Chính vì thế, trước nỗi đau này, Trang tự mình làm cho nó không còn quá quan trọng nữa.
Trang khẽ đẩy cửa bước vào nhà, đặt tờ thiệp cưới lên mặt bàn. Cô pha cho mình một cốc trà gừng nóng trong ngày đông rét buốt. Vị cay và ngọt cuả ly trà gừng lúc này sẽ giúp cô bình tĩnh hơn. Ly trà gừng khiến cô nhớ về niềm hạnh phúc mong manh mà cô có cách đây không lâu.
Trang gặp và yêu Thành trong một lần giao lưu cựu học sinh trường cấp 3 của huyện. Thành yêu cô say đắm. Mối tình của họ cũng lãng mạn và nồng nàn như hết thảy những đôi lứa yêu nhau khác. Thành lúc nào cũng thề thốt: “Dù em có thế nào đi chăng nữa anh cũng chỉ yêu và lấy một mình em thôi”. Nghe Thành nói thế, Trang hạnh phúc tới rơi nước mắt. Nhưng nước mắt của cô còn có thêm một nỗi sợ vô hình.
Nằm nép trong vòng tay Thành sau những phút ái ân, Trang ôm chặt lấy anh và bắt đầu nói những lời thầm kín: “Em có chuyện muốn nói với anh, em chỉ sợ rằng anh sẽ không chấp nhận em”. Thành ghì chặt vòng tay hơn nữa như một lời khẳng định: “Em nói đi, chẳng gì có thể thay đổi được tình yêu của anh dành cho em đâu”. Trang biết câu trả lời đó có thể sẽ thay đổi khi cô nói sự thật, nhưng cô vẫn nói: “Anh à, em bị bệnh tim bẩm sinh. Sức khỏe của em không được tốt lắm anh ạ. Chắc khi làm vợ em sẽ không mạnh mẽ và đảm đang được như người khác”.
Trang cảm nhận rõ vòng tay buông lơi một cách ngỡ ngàng và nhanh chóng. Thành không nói điều gì cả. Anh nằm bất động. Trang biết anh lo sợ điều gì. Cô lặng lẽ ngồi dậy, mặc quần áo rồi xin phép về trước để lại Thành miên man suy nghĩ.
Sau lá thư từ biệt đó Thành mất hút như chưa từng xuất hiện trong đời cô. Trang vẫn vậy, vẫn sống tươi vui và vẫn luôn mỉm cười. Nhìn nét mặt của cô không ai biết được rằng cô vừa bị người đàn ông mà cô yêu thương nhất từ bỏ sau hàng vạn lời thề thốt. Cũng chẳng ai biết được rằng cô bị từ bỏ ngay sau khi vừa dâng hiến đời con gái của mình. Nhưng Trang không hối hận, cũng không oán trách. Cô mãn nguyện với những gì mình nhận được.
3 tháng sau ngày chia tay Trang nghe tin Thành sắp lấy vợ. Lại một lần nữa Trang kìm nén mọi nỗi đau để trái tim cô không bị bóp nghẹt vì quá xúc động. Cô đón nhận nó như một điều tất lẽ phải đến, cũng giống như một ngày nào đó tất lẽ cô sẽ phải ra đi. Thành không quên cô nhưng anh không dám đối diện với cô vì thế tấm thiệp mời chỉ được gài lên cửa thay vì đưa trực tiếp.
Ngày cưới Thành, Trang sửa soạn một bộ váy thật đẹp màu trắng. Nhìn cô tươi tắn và lộng lẫy chẳng khác nào một cô dâu. Trang tới dự đám cưới Thành với nụ cười thường trực trên môi. Gặp Thành, Trang chủ động nâng ly rượu chúc mừng: “Chúc anh và vợ trăm năm hạnh phúc nhé”. Nhấp chén rượu mời, ánh mắt Thành cứ nhìn Trang đăm đăm như chỉ sợ cô xúc động quá mà ngất xỉu. Nhưng Thành không bao giờ biết được rằng, cô sẽ không ngất, cô cần phải sống. Bởi vì dưới làn váy trắng đẹp đẽ kia, một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng cô. Và đó là động lực để Trang sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết…