Một chiều mưa

Kim Oanh,
Chia sẻ

Tôi sững sờ khi cảnh cửa khách sạn phòng anh mở. Một cô gái trẻ, đẹp bước ra nhìn tôi với anh mắt lạ lẫm. Và sau đó, giọng nói quen thuộc của anh vang lên: "Ai vậy em yêu?".

Cơn mưa ở đâu ập đến, ào ào ngay trước mặt tôi, hất tung những giọt nước trắng xóa làn tóc rối. Tự dưng tôi thèm cảm giác được nằm gọn lỏn trong cánh tay rắn chắc của chồng chỉ để nghe anh thủ thỉ chuyện trên trời dưới đất...

Cơn gió ngang qua làm tôi rùng mình, bất giác đưa tay nhìn lên đồng hồ:

- Đã quá giờ làm rồi à? Về thôi nhỉ?

Chưa kịp nhắn tin cho anh, tôi nhận được một tin nhắn gọn lỏn mà buồn đến nao lòng:

- Anh di cong tac mien Trung 3 ngay. O nha ngoan nhe.

Tôi không nhắn lại mà vội vã phóng xe về nhà chuẩn bị đồ đạc để anh đi công tác. Anh vốn dị ứng với nhưng cơn mưa ào ạt và vô tình thế này. Ngày yêu nhau, chỉ vì sự lãng mạn của tôi mà anh phải gánh chịu một trận cảm cúm suốt 2 tuần. Đã vậy anh còn khăng khăng với tôi rằng:

- Anh sẽ học dầm mưa vì em. Sau này mỗi chiều mưa vợ chồng mình tha hồ tắm mưa.
 

Tôi tin anh thì ít mà xúc động thì nhiều. Với tôi, anh đã là tất cả từ rất lâu rồi.

Chuyến công tác vào tận miền Trung xa xôi chắc anh sẽ mệt lắm! Gấp vội một vài chiếc áo, khăn tôi đem xuống công ty cho anh để kịp chuyến công tác.

Chiều mưa, tôi cứ miên man nghĩ đến một cảm giác vời vợi nào đó. Mỗi mùa thu đến, nhìn những chiếc là vàng rơi, tôi cứ sờ sợ sự chia lìa muôn thưở ấy...

Lật dở lại cuốn nhật kí từ thưở yêu nhau, lòng tôi thấy ấm lại. Có những lần bất giác nghĩ đến sự hi sinh của anh thưở mới yêu, tôi nghẹn lòng vì sự tận tình ấy. Trên đời này quả ít có người dám sống chết vì nhau đến thế...

Tiếng điện thoại reo lên bài nhạc chuông quen thuộc. Tiếng nói trầm ấm của người bác sĩ có lẽ đã lớn tuổi:

- Chúc mừng cháu. Một mầm sống đang nảy sinh từ cháu. Nhớ đến khám thường xuyên nhé!

Tôi òa khóc vì niềm hạnh phúc vô bờ ấy. Vậy mà tôi cứ ngỡ mình đang mắc bệnh gì đó khi thường xuyên nôn mửa.

Anh ở đâu? Tôi phải báo tin cho anh biết. Chắc anh sẽ mừng lắm. Định nhấc điện thoại gọi cho anh nhưng lại thôi...

Giữa chiều mưa hôm ấy, tôi bắt chuyến xe cuối cùng để vào miền Trung cùng anh. Anh sẽ ngạc nhiên và hạnh phúc lắm lắm.

Chuyến xe dừng lại khi tôi cảm giác đủ lạnh để nấc lê từng tiếng. Nhấc điện thoại gọi cho anh mà hổn hển:

- Anh ở khách sạn nào vậy? Có tốt không ạ?

Một bọc hạt dẻ nóng đủ để niềm vui thêm ấm ấp giữa mùa thu này.
 

Tôi sững sờ khi cảnh cửa khách sạn phòng anh mở. Một cô gái trẻ, đẹp bước ra từ căn phòng nhìn tôi với anh mắt lạ lẫm. Và sau đó, giọng nói quen thuộc của anh vang lên, ấm áp và vội vã:

- Ai vậy em yêu?

Chưa kịp giấu giọt nước mắt, tôi rỗi rít xin lỗi người con gái ấy.

- Có lẽ tôi đã nhầm chăng?

Để cuối cùng, thêm một lần nữa, dầm mình dưới mưa tôi bắt gặp chính anh và người con gái ấy hôn nhau giữa khoảng trời thơ mộng. Mưa và gió. Tôi cứ ngỡ anh sợ chúng mà thương đến quặn ruột. Nhưng sao, sự thật đã thay đổi đến chóng vánh.

Những tiếng nấc nghẹn ngào của tôi không át được những tiếng cười vang vọng ấy...

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện gần đó. Họ nói:

- Cô đã bị xảy thai. Sao để bất cẩn như thế!

Tôi không khóc mà trái tim tan nát. Có lẽ tôi đã không đủ sức khóc thêm một lần nào nữa vì từ giờ trở đi nụ cười chỉ còn là gượng gạo...

Chia sẻ