Chuyện nhà "chồng cóc - vợ cua"

Thanh Lan,
Chia sẻ

Lần này thì chồng giật mình. Hình như câu kết của vợ có ẩn í gì đấy! Chồng ngớ người: Đồ cũ à?...

Chồng tháo giày, khom người, rón rén mắt trước mắt sau nhìn ngó. Nhà im ắng, không thấy bóng dáng vợ đâu, chồng thở hắt ra nhẹ nhõm, lẻn ngay vào nhà. Nhưng vừa bước chân qua cửa, vợ thình lình xuất hiện như... có phép phân thân: "Định trốn ư? Làm sao mà thoát được! Giờ này mới chịu mò về thì phạt thế nào nhỉ?".

Thấy vợ khoanh tay trước ngực, giọng hào sảng, chồng vội vàng xun xoe: "Nốt lần này nữa thôi. Hôm nay tại sếp cứ kéo anh đi. Có khách hàng quan trọng không thể trốn được. Chứ anh cũng muốn về với vợ lắm chứ! Anh rất, rất nhớ vợ mà". 

Vợ lừ mắt, đứng chặn lối cầu thang, kiểu gì cũng không thể cho chồng bén mảng lên phòng. Vợ lầm bầm nhẩm tính: "Tính cả lần nốt này là lần thứ 5 trong tuần rồi đấy ông cóc ạ! Lúc nào cũng chực nhảy khỏi vợ thôi!". Dù vợ nói gì thì nói, mắng cũng được nhưng chồng vẫn đứng đấy với điệu cười xu nịnh như mọi bận. Chồng biết thế nào vợ cũng tha. Và cuối cùng vợ lại phải để cho chồng... thoát sau cái lắc đầu bất lực.

Vợ được chồng đặt cho biệt danh "Cua" vì chồng cho rằng vợ lúc nào cũng thích chặn cửa, chắn ngang lối đi của chồng sau mỗi lần chồng về muộn, quên cả bữa cơm tối vợ hì hục, nhọc công chế biến.

Vợ cũng hay cãi ngang với chồng. Ngoài ra chồng cũng nhận thấy rằng vợ nhanh nhẹn, tháo vát việc gì vào tay vợ cũng như thể vợ có rất nhiều tay. Suy đi tính lại chồng thấy "cua" là hợp nhất với vợ. Và từ sau ngày cưới, thay vì gọi em yêu - vợ - bà xã... thì chồng cứ một hai gọi "Vợ cua ơi! Vợ cua à!".

Chuyện nhà
Ngày hôm đó, lần đầu tiên sau ngày cưới chồng vào bếp, tự tay nấu cho vợ những món ngon nhất! (Ảnh minh họa)

Còn chồng, vì cái tính ham vui, thích trốn vợ "tót" đi giao lưu với bạn hữu nhưng lần nào về cũng được chồng đặc cách gọi là "khách hàng"; "đối tác quan trọng" nên được vợ đặt cho biệt danh là "Cóc". Nhiều lần vợ muốn giận chồng ra mặt nhưng cứ nhìn vào đôi mắt mở to tròn, ngơ ngác như vô tội của chồng là vợ lại xí xóa.

Ngẫm cái tên “Cua” chồng đặt cho vợ  nên vợ cũng tâm niệm đặt cho chồng một cái tên để xứng với vợ và hợp với phong cách của chồng. Chồng có một thói quen cực xấu là hễ rảnh ra chút thời gian thì thể nào cũng "nhảy" ra khỏi nhà. Ngày đi làm thì không sao nhưng ngày thứ 7 hay Chủ nhật, kiểu gì chồng cũng tìm lý do để một bước có thể thoát thân khỏi vợ, đến với đám bạn nhậu. 

Vợ bảo chồng giỏi nhảy như cóc nên đặt cho biệt danh cóc để hợp với tên cua của vợ. Và vợ cũng muốn nhắn nhủ chồng “ở nhà vẫn có vợ cua - chồng đừng quên”. Vợ không luôn miệng gọi “chồng Cóc” như chồng hay gọi vợ. Mà vợ chỉ gọi khi nào chồng quên không về nhà đúng giờ; chồng về quá khuya mà không gọi điện báo cho vợ biết…

Thế nhưng dường như chuyện vui với “khách hàng” cứ mặc nhiên diễn ra và chồng chẳng buồn để ý đến tâm tư của vợ. Tần suất tìm cách lỉnh khỏi nhà của chồng ngày càng dày. Và dường như chồng quên rằng mình có một cô vợ. Chồng chỉ biết sáng dậy có đồ ăn sáng nóng hổi, quần là áo lượt… xong xuôi là chồng rời khỏi nhà và đi biệt cho đến khi mệt, muốn ngủ. Thậm chí giờ đây chồng còn quên hôn tạm biệt vợ.

Một chiều vợ gọi điện cho chồng, lịch sự và nhã nhặn kể cho chồng nghe câu chuyện mà vợ vừa sưu tầm được trên mạng nhưng "vận" luôn vào mình. Giọng vợ đầy cảm xúc: "Chồng à! Chiều nay nhà mình có ông lão ăn xin vào. Sau khi đãi ông lão một bữa no nê, nhìn xuống chân ông lão em thấy ông lão đi chân đất nên cho ông lão đôi dép màu nâu của chồng rồi". 

Chồng nghe chuyện thấy sự việc thật nhỏ nhặt, vợ thật cao thượng nên tươi rói đáp lại: "Không sao đâu em, đôi dép đó anh cũng có đi nữa đâu”. Chồng vừa dứt lời, vợ lại tiếp tục: "Còn việc này nữa. Lúc em nhìn lên người ông lão, thấy áo sống rách tươm nên em cho ông lão một chiếc áo sơ mi cũ của chồng và một vài chiếc quần của chồng để quên trong góc tủ”. 

Chồng vẫn thoải mái: “Không sao, toàn đồ cũ. Em cứ cho ông lão đi. Mình không dùng đến thì cho người khác!”. Giọng vợ không còn nhã nhặn nữa mà trầm xuống: “Em cũng nói thế. Cũng bảo chồng có nhiều đồ cũ lắm. Rồi ông lão hỏi em ‘còn món nào cũ mà chồng không dùng đến nữa không thì cho luôn lão’. Em hứa với ông cụ rằng sẽ tìm thêm vài thứ và bảo mai ông lão quay lại”. Chồng nhanh nhảu “ừ” rồi cáo bận tiếp khách.

Vợ thở dài cúp điện thoại, chồng vẫn không để ý, ngồi hỉ hả cười với "khách" của chồng. Nâng cốc bia lên, định chúc tụng chợt chồng khựng lại. Lần này thì chồng giật mình. Hình như câu kết của vợ có ẩn í gì đấy! Chồng ngớ người: Đồ cũ à?

Chồng vụt đứt dậy, cáo lỗi với "thượng đế" của mình rồi lấy xe phóng vụt về nhà. Thấy vợ đang tất tả nấu nướng chồng choàng tay ôm lấy eo vợ và hôn chụt vào má vợ. Vợ vẫn giận, không buồn quay lại nhìn. Chồng ôn tồn thì thầm vào tai vợ: “Cua à, Cóc xin lỗi vì Cóc đã khiến Cua nghĩ mình là một món đồ cũ của chồng!”. Nghe từng lời chồng nói, vợ thở phào nghĩ: Đã thẩm thấu được!

Ngày hôm đó, lần đầu tiên sau ngày cưới chồng vào bếp, tự tay nấu cho vợ những món ngon nhất!


Chia sẻ