Tôi đánh con!

,
Chia sẻ

Tôi đã không kiềm chế được cơn nóng giận, đã đánh con. Mà đâu phải một lần.

 Dạo này tôi bị làm sao vậy, không còn là mình nữa!

- Tít, xuống ngay! Bố đang làm việc mà cứ trèo lên bàn thế hả? Nói đến lần thứ 3 là bố nện đấy nhé!

- Con chào bà đi! Con chào bà chưa? Sao con không chào bà? Chào bà đi thì được ăn bánh, không thì thôi! Còn mếu gì nữa, mình sai mà lại mếu à? Đi ra góc kia đứng, hư lắm, dạo này không chịu chào ai cả! Tôi điên lên tôi lại phát cho một cái bây giờ!

- Vừa mới bảo đừng ném đồ chơi là ném ngay vào mặt bố. Thế là thế nào? Bố đã nói với con như thế là con làm đau mọi người cơ mà. Đi ra đây bố hỏi. Ra đây nhanh! Ra đây!

Là bố mẹ, ai chẳng yêu con mình. Tôi những tưởng chẳng bao giờ tôi có thể vung tay lên đánh bé con của tôi vì đôi mắt nó thì ngây thơ mà vóc dáng thì bé nhỏ, đáng yêu biết bao. Ấy vậy mà dạo này, khi sắp tròn 3 tuổi, thằng cu Tít đáng yêu của tôi như trở thành một đứa bé khác. Nó không còn nghe lời răm rắp như trước nữa. Tôi đâu có bắt nó không được nghịch, nhưng có những việc ngày xưa giải thích cho nó thì nó nghe, mà bây giờ nó cứ nhơn nhơn. Bảo đi ra thì nó đi vào, bảo đi vào thì nó đi ra, cứ như trêu ngươi tôi vậy. Thế là trong nhà tôi ngày nào cũng có cảnh con thì bướng bỉnh, bố mẹ thì quát tháo. Tôi đã không kiềm chế được cơn nóng giận, đã đánh con. Mà đánh đau, lằn cả mông. Mà đâu phải một lần. Ngày này qua ngày khác. Dạo này tôi bị làm sao vậy, không còn là mình nữa!

Đêm hôm ấy, sau rất nhiều đêm bận việc không vào nằm cùng con, tôi giúp vợ đưa con đi ngủ, nằm trò chuyện với nó. Nó gác chân lên người tôi, đôi tay nhỏ ôm tay tôi tin cậy. Bỗng nhiên nó thỏ thẻ: “ Bố ơi, con xin lỗi bố. Từ nay con không hư nữa đâu ạ!” Lòng tôi mềm ra. Tôi ôm nó vào lòng: “ Ừ, bố mẹ yêu con lắm. Con nhớ khi bố mẹ bảo thì nghe ngay nhé!” Thế rồi nó ngủ, gương mặt thiên thần trong sáng mỉm cười trong giấc mơ. Tôi ngắm mãi con, tự hứa với mình không bao giờ đánh con nữa. Tôi vuốt đôi bàn tay bé xíu đã từng bị đòn, xoa cái mông nhọn nhọn đã từng bị lằn roi, tự hỏi tại sao mình có thể làm da thịt non nớt này đau đớn! Tôi thấy xót xa quá.

  Bố con mình là bạn thân
Sáng hôm sau.

- Tít ơi, uống nốt sữa nhanh rồi bố đưa đi học nào con! Tít ơi, uống sữa nào! Tít- Ơi! Bố sắp điên rồi đây này.

Máu nóng bắt đầu nổi lên làm điên người. Vợ tôi lại đổ thêm dầu vào lửa: “ Dạo này hư thế không biết. Ngày xưa cứ đưa cốc sữa là uống răm rắp…” Tôi cảm thấy mình bắt đầu sắp đưa tay lên tóm lấy thằng cu thì nó đưa mắt nhìn tôi: “ Bố đợi con…” Gương mặt bướng bỉnh nhưng cặp mắt thì trong veo. Nó làm tôi nhớ đến buổi tối hôm trước, nhớ đến cảm giác xót xa đêm qua… lòng lại mềm ra. Tôi… tóm lấy nó một cách dịu dàng, nhấc ra khỏi bàn, để nó ngồi lên đùi tôi. Nhìn sâu vào mắt nó, tôi muốn nó cảm thấy tôi yêu nó thế nào, tôi nói rất nhẹ nhàng: ” Con ơi, bố sắp muộn làm rồi, nếu con uống sữa chậm quá thì bố sẽ bị phê bình đấy!” Nó “vâng” rất dõng dạc và vội vàng nhoài về phía bàn ăn, ôm cốc sữa tu một hơi…

Sau hôm đó, tôi tìm đọc thêm về tuổi lên 3 , thấy người ta nói đến những đặc điểm của tuổi khủng hoảng này, tôi thấy ân hận quá. Rất có thể con tôi đang muốn dùng nhiều cách để lôi cuốn sự chú ý của bố mẹ vì nó cảm thấy thiếu sự quan tâm. Đúng thế. Thử hỏi tôi và vợ tôi đã chơi với nó được bao nhiêu phút trong một ngày? Chúng tôi mới chỉ quan tâm đến con bằng cách cho ăn, cho uống, vệ sinh, mua đồ chơi… và vứt cho nó chơi quanh quẩn để mình còn làm việc khác. Nhưng tuổi này, cu Tít muốn có người cùng chơi, cùng vui với nó, cùng chia sẻ, tâm sự các câu chuyện hàng ngày. Như vậy, hai vợ chồng tôi mới là người có lỗi. Có lẽ tôi phải nói chuyện nghiêm chỉnh với vợ về điều này. Nếu không điều chỉnh ngay, lúc nào cũng quát mắng, thậm chí đánh con, rất có thể trẻ con sẽ thu mình lại với bố mẹ, chui vào vỏ ốc của riêng mình… Viết đến đây, tôi nhớ có lần Tít tuyên bố với cả nhà làm ai cũng buồn cười: “Con nhớ bạn thân của con quá. Con buồn thiu!” Bây giờ tôi chỉ cảm thấy buồn chứ không còn cười được nữa. Phải chăng chúng tôi không hiểu được thông điệp của cu Tít gửi đến cho bố mẹ qua câu nói ngây thơ ấy, rằng: “Con buồn quá, con không có ai chơi và hiểu con”?

Chiều nay nhất định tôi sẽ về sớm chơi với con. Nhất định thế! Tít ơi, bố hứa với con: hai bố con mình nhất định sẽ là hai người bạn thân của nhau, con nhé!

Theo Hữu Phúc
Tạp chí Mẹ và Bé
Chia sẻ