Mẹ tự hào vì sinh được con gái

,
Chia sẻ

Mẹ đã không ít lần buồn và chán khi biết con là con gái. Nhưng nuôi dạy con lớn lên từng ngày, mẹ biết, mẹ đã sai lầm rồi.

Bà ngoại con vốn là người phụ nữ đảm đang. Ngày xưa gia đình còn khó khăn nên bà phải bươn chải, vất vả kiếm sống. Nhiều lần bà tâm sự: “Giá như con là con trai nhỉ, cuộc đời con mới không khổ”. Phụ nữ thời nào cũng khổ, phải lo chuyện chăm sóc chồng con, tất bật quét dọn, nấu nướng, giặt giũ. Đàn ông chỉ cần lo việc đại sự là xong.

Mẹ đã không ít lần buồn và chán khi biết con là con gái. Nhưng nuôi dạy con lớn lên từng ngày, mẹ biết, mẹ đã sai lầm rồi.

Mẹ sung sướng khi bác hàng xóm khen con gái mẹ xinh quá. Cô bé mũm mĩm trắng hồng, mẹ tha hồ diện bộ váy này, bộ áo kia cho con, rồi thực hành đủ các kiểu tóc tết. Đi học, ai cũng ngoái nhìn con. Mẹ hãnh diện đi bên cạnh như chực khoe: “Con gái tôi đấy!”.

Mẹ hạnh phúc khi thấy con gái mẹ có tấm lòng thơm thảo. Bà cho con một chiếc bánh. Con xin thêm một chiếc nữa để dành cho em Cốm nhà cậu An. Thấy người ăn mày ở cổng trường học, con níu tay mẹ bảo mẹ cho ông ấy tiền, lấy từ tiền ăn sáng của con.
 
Mẹ tự hào vì sinh được con gái (Ảnh minh họa)
 
Mẹ vẫn nhớ cái thời nhà mình còn nghèo khó. Con mới 5 tuổi, mẹ ốm liệt giường, nhà chẳng có tiền mua thuốc. Con lấy trong cuốn sổ nhỏ ra những tờ 100đ tiết kiệm mới cứng hồi trước mẹ cho mà con rất thích để đưa bố đi mua thuốc. Chỉ có 1600đ mà sao lúc đó mẹ thấy to thế. Mẹ rưng rưng chẳng biết nói thế nào về tình yêu của con gái dành cho bố mẹ. Nhưng có lẽ lúc đó, con không hiểu được hành động của mình có ý nghĩa thế nào.

Lần đầu tiên đi họp phụ huynh lớp 1 cho con, má mẹ nóng ran khi nghe cô giáo khen con thông minh, học giỏi, chăm chỉ, không nói chuyện riêng trong lớp và hòa đồng với các bạn... Chưa cần biết thế nào, chỉ nghe cô giáo khen con là mẹ đã thấy sướng lắm rồi. Sao không tự hào cho được. Mấy cô ở cơ quan mẹ vẫn phàn nàn: “Con trai nghịch như quỷ sứ. Không chịu làm bài tập về nhà, nghiện chơi điện tử và đến lớp suốt ngày bị cô giáo nhắc về tội nói chuyện riêng”.

Con gái mẹ lễ phép, khi gặp người lớn biết khoanh tay chào hỏi. Ai trong xóm nhờ gì, con cũng biết giúp đỡ ngay. Lớn lên biết giúp mẹ việc nhà, chẳng ham chơi lêu lổng. Kể ra chẳng không ai tin được con gái đã ngồi trông mẹ suốt cả đêm khi mẹ mổ u nang buồng trứng. Hồi đó con mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi lớn để lo toan hết mọi việc trong gia đình... Mọi người xung quanh nể trọng mẹ, khen mẹ khéo dạy con gái ngoan. Con gái thùy mị, không đua đòi, ăn chơi. Con cũng chẳng ganh tị và nói xấu bạn nào. Có lẽ vì thế con được rất nhiều bạn bè yêu quý.

Cuộc đời đâu phải lúc nào cũng màu hồng. Cũng có lúc con gái của mẹ gặp những khổ đau và biết đến những nỗi buồn. Nhưng mẹ tự hào vì con vượt qua được nỗi buồn đó để vươn lên trong cuộc sống.

Bây giờ con đã lớn thật rồi, đi làm và lấy chồng, không còn là cô con gái bé bỏng của mẹ. Mẹ lại tự hào khi con vun vén được hạnh phúc gia đình vuông tròn, vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau. Là mẹ của con, sao không thấy hãnh diện khi nghe mẹ chồng khen con đảm đang và bảo rằng: “Có mỗi thằng con trai, việc gì làm cũng sai ý tôi. Chỉ được mỗi cái chọn vợ là tôi ưng ý nhất”.
Mẹ yêu con
Chia sẻ