Nếu Sài Gòn là tính từ thì một trong những người "Sài Gòn nhất" mà tôi từng biết chính là Suboi. Trên cổ tay Su có một hình xăm "Saigon". Các sản phẩm của Su suốt 10 năm nay cũng phảng phất hình ảnh của nơi đây. Từ Nhà hát thành phố trong "Những đứa bạn" tận 11 năm trước cho đến chung cư Nguyễn Thiện Thuật, phố Tây Bùi Viện trong "N-sao" hay những con hẻm nhỏ trong "Bet on me" ra mắt cuối năm ngoài. Cả cái cách nói chuyện "ồ quao", "trời", "thiệt luôn" cũng không lệch vào đâu được. Dù có ở vị trí nào, tư duy âm nhạc và cách nhìn đổi thay ra sao thì Sài Gòn luôn là cảm hứng bất tận của Su.
SUBOI INTERVIEW WITH KENH14
Lúc đó Su viết tiếng Anh dễ hơn vì tiếng Anh và cách gieo vần của Su nó đơn giản, chỉ có cái flow mình làm hay. Ước mơ Su gửi gắm trong bài "Walk" rất nhiều. Su viết ừ tôi 19 tuổi đấy nhưng tôi đi làm, tôi mua cái giày, tôi tự mang, tôi có ước mơ và đi cho bằng được đến cái ước mơ đó. Còn Sài Gòn là nhà, tôi vẫn ở đây.
Khi bài ra Su bị chỉ trích kiểu "nhỏ này người Việt mà bày đặt rap tiếng Anh". Cái chỉ trích ngày xưa cũng khác bây giờ. Lúc đó mình rất mong manh, tôi là con nít, tôi làm hết sức có thể, tôi chỉ có một cơ hội và tôi đã làm tới cùng. Những cái khác mình không rõ nhưng sự kiên định của tuổi 19 là thứ mà Su rất chắc chắn.
Cái này hôm kia Su cũng vừa mới nói chuyện, giống như là 10 năm vừa rồi, những gì Su làm đều hướng tới tuổi trẻ và những gì nên làm khi bạn còn trẻ. Ở độ tuổi 19, 20 mình nên làm nhiều thứ, Su cũng vậy. Từ làm phim, thời trang, làm trợ lý cho người quen, đi bưng đồ... Gì cũng được hết, chỉ là mình cần làm cái gì đó. Mỗi khi làm điều mới, mình sẽ thấy được nó hợp hay không. Cho tới giờ khi 30 tuổi, Su khoanh vùng nó lại, ok những cái này đi hơi xa, còn cái này chưa đủ, chưa tới, mình xác định khả năng của mình làm gì tốt nhất. 20 nó quý ở chỗ đó, mình chả có gì để mất cả. Mình chỉ có tuổi trẻ là tuyệt vời nhất.
Cái mà Su thấy thay đổi nhiều nhất chính là thái độ nhìn cuộc sống. Ngày trước Su tới với âm nhạc và có nhiều thứ để xả, có nhiều tức giận bên trong vì Su luôn là người bị người ta hiểu lầm, cả những chuyện xảy ra trong quá khứ. Mình không phải kiểu người sẽ lên kể lể nên Su làm ra bài hát nói về những vấn đề đó để lỡ ngoài kia có ai cũng bị như vậy và họ cảm thấy cô đơn thì sao.
Bây giờ mình nhẹ nhàng hơn, không dùng âm nhạc để xả nữa mà là để gửi. Nó không có gì ghê gớm vì giờ Su chỉ muốn cảm ơn cuộc đời.
Su thích đọc những tin nhắn mọi người nói đồng cảm với nhạc của mình, đặc biệt là những bài mà ít ai biết. Giống như ngày xưa có bài "Kệ", Su hát "đến lúc nước mắt thành kim cương không thèm rơi", có một em nhắn "có phải ý chị là vậy không, là bây giờ nước mắt mình quý quá rồi, mình không muốn rơi lệ vì những thứ như vậy nữa?". Su ồ quao, mình thích xem những câu hỏi như vậy vì nhạc của Su không phải thứ đưa cho người ta câu trả lời hay kết luận, Su chỉ đưa nó ra để mọi người thảo luận.
Hay như cái bài của bạn viết có nhắc đến "Người ta hiểu". "Người ta hiểu" thật ra nằm trong album "Run" cùng với "Come back down", "Lời thỉnh cầu"... *suy nghĩ*
Phụ nữ ở Việt Nam rất là tháo vát, chịu khó và không có cái tôi quá lớn. Su thấy từ "bossy" gán lên phụ nữ rất không công bằng luôn. Người nam á thì người ta bảo ồ nó có uy quá ha, nó oai phong quá ha. Còn phụ nữ mà làm những cái như vậy thì họ nói ồ con này chảnh. Su thấy nó hổng hợp lý. Phụ nữ Việt Nam làm rất nhiều thứ nhưng vẫn mong chờ thêm sự hoàn hảo. Giống như bạn vừa đẹp, vừa giỏi, vừa này kia kia nọ bạn mới có giá trị. Đó, còn nam hả, nhiều khi có những người tèn tèn tèn tèn thì mọi người vẫn không nói là ờ, cái người này coi dzậy mà không được.
Cái tiềm thức đó cần rất nhiều thói quen khác để thay đổi chứ cứ hô hào sẽ tạo ra nhiều suy nghĩ sai lệch. Giống như nhiều người cứ nhìn Su xong nói: Cô này cứ suốt ngày nữ quyền. Su kiểu: Ồ không...
Một lần Su đi xem triển lãm ở The Factory (quận 2), họ nghiên cứu, dịch thuật nhiều tài liệu và xin phép gọi "feminism" là "quyền nữ". OMG Su đọc xong câu đó thấy quá đúng. Su muốn mọi người có một chút quý trọng, một chút nhẹ nhàng với người phụ nữ hơn.
Ngày trước Su với mẹ rất là khắc khẩu, đụng tới gì cũng thấy không được. Mình lớn lên hay nói: "Không, mẹ như vậy là không được! Giống như bị xã hội đặt cái vai trò đó lên và mẹ đang gánh vác nó". Mình cũng nghĩ mình hay, con mạnh mẽ hơn này kia nhưng thật ra không phải. Càng lớn mình thấy mẹ đúng là một người mạnh mẽ mà không cần tỏ ra bên ngoài.
Nếu mà bạn có nghe cái đĩa "Run" thì Su có hát: "Con biết mẹ hiểu mà mẹ không nói, đằng nào nó cũng bay về nhà". Mẹ hiểu đó nhưng mình cũng ước mẹ nên bộc lộ ra. Mình nên nói chuyện với nhau chút xíu, nên thẳng thắn hơn. Đôi khi người phụ nữ nghĩ mình hy sinh rồi giữ trong lòng luôn thì không tốt, tại vì một người phụ nữ không vui sẽ ảnh hưởng niềm vui của cả những người xung quanh.
Tới hôm nay mới thấy rõ là Su không còn chống đối nữa. Những cái mình nghĩ là không đúng, có thể nó đúng với người khác, mình chấp nhận nó và cố gắng hiểu tại sao người ta trái ý với mình. Thật ra Su đang tập mỗi ngày. Điều đó rất khó nhưng khi chấp nhận được thì mình sẽ vui vẻ hơn, mà vui vẻ hơn thì sẽ dễ nói chuyện với người khác hơn.
Ồ em bé dạy cho Su rất nhiều.
Thứ nhất là mình phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn vì khi mình không vui thì mình không thể nâng đỡ người khác, đặc biệt là em bé. Nó bị cái gì nó cũng không nói, chỉ dựa vô khóc cười như thế nào rồi đoán, mà khóc cũng có nhiều kiểu khóc khác nhau. Em bé dạy cho Su sự quan sát và đặt mình trong cái hoàn cảnh người khác, cho mình sự đồng cảm.
Mỗi khi thấy nụ cười của bé, tất cả ồn ào bên ngoài nó trở nên vô thường, tới rồi đi, không biết được, nhưng cái hạnh phúc của mình, con người, bản thân mình, cách mình đối xử với mình sẽ đi theo mình cả đời. Đó!
Về kĩ năng mềm thì việc có em bé bắt buộc Su phải biết sắp xếp thời gian. Ngày xưa mình chỉ có một mình, thích lắm, ngon quá mà, tui ở nhà sao tui ở còn bây giờ phải khác, phải biết đong đếm, cân bằng mọi thứ.
Em bé đã dạy Suboi những điều gì?
Ban đầu thì rất là không quen tại Su thấy kiểu như mình đã thể hiện (exposed) nhiều quá rồi. Mà người ta bàn cái gì đâu không à, thí dụ như mình muốn người ta xem "Người ta hiểu", hay nghe cái đĩa 2.7 mà đâu có ai nghe đâu. À không, nói vậy không đúng, có ít người nghe chứ không phải là không ai nghe hehe.
Su thấy được một điều là mình không thể mong muốn người ta cư xử như thế nào, cái đó phản ánh chính họ, không phải mình. Người ta chỉ quan tâm đến một số khía cạnh nào đó nó rất là bề nổi. Lên một chương trình như vậy thì phải chấp nhận thôi, càng kiểm soát càng mất kiểm soát.
Vì sao Suboi hạn chế xuất hiện trước truyền thông và gần như không nhận lời mời phỏng vấn?
"Không phải Binz, đối thủ đáng gờm nhất trong Rap Việt là Karik"
Tuổi 25 đối với Su rất đặc biệt. Nó xuất phát từ một hôm mình nói chuyện với một người bạn, Su hỏi là "ơ bạn dạo này sao rồi" thì nó nói là "ừ bạn biết mà, 25, giấc mơ chết". Mình mới ủa tại sao, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mình không thể lấy một cái thước đo để áp cho mọi người. Những người bạn của Su tới 25 tuổi họ thấy là ồ tôi chưa đạt được cái gì đó, họ cảm thấy tiêu cực và chính sự tiêu cực đó không đưa các bạn đến những cơ hội mới. Tôi thấy rất thương. 25 thật ra chính là khởi đầu của một con người trưởng thành. Nó không phải là nơi kết thúc. Trời ơi! Mới 25 tuổi à!
Su rất may mắn khi... được thất bại vào 23 tuổi. Mình thấy thất bại sớm sẽ có lợi. Thất bại muộn sẽ khổ hơn một tí. Bởi vì lúc đó mình đã hình thành một số suy nghĩ nhất định về bản thân, về xã hội này kia rồi và lúc đó "gãy", sự mềm dẻo trong cách nhìn, trong cuộc sống không có nữa nên mình sẽ bi quan.
Suboi nói về cột mốc lần đầu sử dụng auto-tune trong album mới