BÀI GỐC Nhìn chiếc ô tô đồ chơi mẹ chồng đặt trên bàn thờ, chồng tôi nổi trận lôi đình còn tôi sững sờ ngất lịm tại chỗ

Nhìn chiếc ô tô đồ chơi mẹ chồng đặt trên bàn thờ, chồng tôi nổi trận lôi đình còn tôi sững sờ ngất lịm tại chỗ

Lỗi là tại tôi, tại tôi bất cẩn mới xảy ra cớ sự này.

2 Chia sẻ

Trước khi mất, mẹ chồng tôi thều thào: "Cho mẹ bế cháu một lần được không?", tôi băn khoăn nhìn chồng nhưng anh dằn lòng ôm con bỏ đi chỗ khác

T.T.H.N,
Chia sẻ

Mẹ chồng tôi ra đi mà không nhắm mắt vì chưa từng được bế cháu nội.

Tôi thấy có lỗi với mẹ chồng quá mọi người ạ. Cả đời bà hy sinh vì con cháu, cuối cùng di nguyện của bà tôi cũng không thể thành toàn.

Cuộc đời mẹ chồng tôi vất vả từ khi còn trẻ cho tới lúc qua đời. Bố chồng tôi mất sớm, để lại vợ trẻ và con thơ còn chưa đầy 3 tuổi. Mẹ chồng tôi một thân một mình, còm cõi nuôi con, thờ chồng. Ngày ấy mẹ chồng tôi nổi tiếng là người đẹp và hiền lành. Vì thế khi biết bà đã là phụ nữ góa chồng, có nhiều người đàn ông đến để hỏi cưới. Nhưng bà từ chối tất cả, lý do là không muốn để con phải khổ khi sống với bố dượng.

Lúc vợ chồng tôi kết hôn, kinh tế vẫn còn khó khăn nên chưa dám đón mẹ chồng lên ở cùng. Thương con cái chưa có tiền, bà thường xuyên gửi thức ăn. Lần nào cũng là những thùng đồ ăn đầy ắp khiến tôi cảm thấy rất cảm động.

Khi kinh tế khá hơn một chút, vợ chồng tôi đón mẹ về ở cùng. Lúc này tôi đang có thai, vì thế mọi việc trong nhà đều đến tay mẹ chồng tôi cả. Tôi cứ sợ bà sẽ buồn vì lên ở với con mà luôn tay luôn chân. Nhưng mẹ chồng tôi không hề có suy nghĩ đó. Bà suốt ngày xoa bụng tôi để nói chuyện với cháu. Còn bảo sau này sẽ dẫn con tôi đi chơi, chăm con cho chúng tôi tập trung làm kinh tế.

Trước khi mất, mẹ chồng tôi thều thào: "Cho mẹ bế cháu một lần được không", tôi băn khoăn nhìn chồng nhưng anh lại ôm con bỏ đi chỗ khác - Ảnh 1.

Chồng tôi ra ngoài được chừng 3 phút thì mẹ anh trút hơi thở cuối cùng. (Ảnh minh họa)

Mẹ chồng tôi hết lòng vì con cháu vậy đấy. Nhưng chưa kịp bế cháu trên tay, bà đã đổ bệnh rồi. Mẹ chồng tôi bị lao phổi. Khi đó tôi gần sinh con. Sợ sẽ lây sang tôi và em bé, chồng bắt tôi về nhà ngoại. Còn anh thì đi viện chăm mẹ.

Sinh con xong, có vài lần tôi đến viện thăm mẹ chồng. Nhưng chồng tôi chỉ cho gặp một lát rồi lại xua về. Mấy ngày trước, chồng tôi gọi điện bảo tình trạng mẹ nguy kịch vì bị thêm cả bệnh khác. Lúc ấy, tôi vội vàng bế đứa con chưa được hai tháng tuổi của mình về nhà.

Về đến nơi, chồng tôi đón con từ tay tôi rồi ôm con cho mẹ chồng nhìn mặt cháu. Trước lúc mất, mẹ chồng tôi vẫn rất tỉnh táo. Bà thều thào: "Cho mẹ bế cháu một lát được không". Tôi ngước sang nhìn chồng, chồng tôi dằn lòng vội bế con ra ngoài và nói bà yếu quá rồi, làm sao bế nổi cháu đây.

Chồng tôi ra ngoài được chừng 3 phút thì mẹ anh trút hơi thở cuối cùng. Đến hôm nay, chúng tôi đã lo việc cho mẹ chồng được chu toàn. Nhưng có một chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Chồng tôi muốn đưa bát hương chính của mẹ về quê để gần với tổ tiên. Nhưng nhà giờ chẳng còn ai ở đó, tôi không yên tâm và muốn để bà ở trên này. Theo mọi người tôi nên theo ý chồng hay quyết để bà ở đây cho tiện đôi đường?

(hatrang...@gmail.com)

Chia sẻ