BÀI GỐC Tôi khá bất ngờ với bản di chúc 80% tài sản của mẹ chồng dành cho mẹ con tôi

Tôi khá bất ngờ với bản di chúc 80% tài sản của mẹ chồng dành cho mẹ con tôi

Mẹ chồng có để lại một bức thư cho tôi, khi đọc những dòng thư của mẹ chồng, tôi trào nước mắt.

4 Chia sẻ

Tôi thấy phẫn uất vì thái độ, cách cư xử của chồng và mẹ chồng

Nguyễn Hương,
Chia sẻ

Đêm nào nằm ngủ tôi cũng ứa nước mắt trong băn khoăn và tủi hổ.

“Trung, đức, hiếu, nghĩa” luôn là cụm từ mà người ta thường nhắc đến khi nói về chồng tôi. Anh hiếu thảo với mẹ và là người có chính kiến nhưng chưa một lần đứng ra bênh vực tôi.

Tôi và anh đã kết hôn được sáu năm và đã có 1 đứa con trai khôn ngoan, kháu khỉnh. Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu lãng mạn. Anh là con trai cả trong một gia đình nề nếp khuôn phép. Điều đó thể hiện trong từng hành động cử chỉ của anh.

Hồi mới quen anh tôi chết mê chết mệt cái thái độ lịch sự, mềm mại, những cử chỉ quan tâm tới tôi từng ly từng tý. Anh tuy còn trẻ nhưng cũng làm giám đốc một công ty xây dựng có danh tiếng. Thế rồi tôi và anh cũng đi đến kết hôn trong một đám cưới được sự ủng hộ của cả hai gia đình.

Hồi đầu mới về tôi thấy mình thật có phước khi lấy được một người chồng như anh. Lúc nào đối với anh, bố mẹ cũng là trên hết. Có những lúc bố chồng tôi say rượu mà buông lời mắng mỏ vợ chồng tôi. Thế nhưng anh chỉ quỳ gối ngồi nghe chứ không dám nói lời nào.

Nhưng mẹ chồng nàng dâu bao đời nay có mấy khi "cơm lành canh ngọt". Nào là chuyện ăn tiêu lãng phí, chuyện nấu ăn tôi không cho mỳ chính, chuyện chăm sóc con mà nghiêm khắc với con... Mẹ chồng tôi đều lôi ra nói được.

Thật chẳng hiểu sao mẹ chồng tôi có thể dạy dỗ được một người con trai như thế! - Ảnh 1.

Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu lãng mạn. (Ảnh minh họa)

Vì yêu chồng và tôn trọng chồng nên mỗi khi mẹ chồng có gì không hài lòng với tôi, tôi không bao giờ dám lên tiếng. Đành để trong lòng vì sợ nói ra chồng sẽ là người khó xử. Cứ như vậy tôi nghĩ thầm rằng chồng sẽ tự hiểu cho tôi và đứng ra bênh vực tôi.

Nhưng không ngờ càng ngày tôi càng lún sâu vào trong cái địa ngục im lặng ấy. Anh không bao giờ lên tiếng bênh vực tôi, cũng chưa bao giờ nói với tôi một tiếng kiểu như: mẹ có tuổi rồi chiều mẹ cho mẹ vui lòng.

Năm ngoái vợ chồng tôi vay khắp nơi cũng mua được ngôi nhà khoảng 3 tỷ. Số tiền đó cũng có 1 tỷ do vợ chồng tôi kiếm được còn 1 tỷ là do mẹ đẻ tôi cho, số còn lại là của mẹ chồng tôi và đi vay. Trước khi mua nhà tôi sung sướng như mở cờ trong bụng vì tới đây dọn ra nhà mới tôi sẽ được tự do và không phải sống chung với mẹ chồng. Thế nhưng chuyện chẳng ngờ khi làm thủ tục mua nhà bà yêu cầu nhà phải đứng tên bà.

Nhà đứng tên ai chả quan trọng, quan trọng là vấn đề tâm lý. Lúc nào bà cũng lo tôi bỏ chồng để đòi chia tài sản. Trong khi đó số tiền mua nhà có 1/3 là tiền mẹ đẻ tôi cho. Lúc đầu tôi rất sốc nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi nhắm mắt đồng ý vì nghĩ chỉ cần không sống chung cùng bà là việc gì cũng chấp nhận.

Thế nhưng tháng vừa rồi tôi có ý bàn với chồng về việc đầu tư tiền để sửa nhà. Tôi nghĩ chỉ cần mình có tiền bỏ ra sửa đẹp là được, ai ngờ chồng tôi bảo: “Nhà này là nhà của ông bà, muốn sửa thì phải hỏi xem bà có đồng ý không?”. Nghe xong lời chồng, tôi như chết lặng. Thời gian qua tôi đã chịu đựng mọi thứ để được ra ở riêng, để được tự do thế mà đơn giản là mình bỏ tiền ra sửa cái nhà mình ở cũng không có quyền.

Đầu tháng 7 vừa rồi cơ quan anh tổ chức đi du lịch Thái Lan, bảo là đi du lịch nước ngoài nên hai vợ chồng mời cả mẹ đẻ và mẹ chồng tôi đi cùng. Trong suốt chuyến du lịch không giờ phút nào tôi không phải nén uất hận trong lòng. Đi đâu anh cũng nắm tay mẹ chồng, chỉ trỏ cho bà từng ly từng tý mặc tôi và mẹ tôi cứ lẽo đẽo theo sau. Đêm đến anh cũng ngủ cùng phòng với bà để tôi và mẹ tôi ngủ một phòng, bỏ mặc sự sắp xếp trước đó là để hai bà thông gia ở cùng phòng cho vui.

Thật chẳng hiểu sao mẹ chồng tôi có thể dạy dỗ được một người con trai như thế! - Ảnh 2.

Thật chẳng hiểu sao mẹ chồng tôi có thể dạy dỗ được một người con trai như thế! (Ảnh minh họa)

Cuộc sống cứ như vậy trôi đi từng ngày, anh vẫn rất yêu tôi nhưng chỉ nhìn cách hiếu thảo lạ kỳ của anh với mẹ mà tôi và anh không thể dung hòa. Lâu dần chỉ cần nhắc tới bà thôi là tim tôi lại cảm thấy sợ.

Càng ngày tôi càng lặng thinh và lầm lũi, không nói chuyện với mẹ chồng, tôi chỉ hỏi và trả lời bà những câu cần thiết. Cuối tuần nào tôi cũng lên thăm ông bà như một chuyện nghĩa vụ để ông bà không có lý do để trách móc. Lúc nào trong mắt bà, tôi cũng là đứa con dâu không làm tròn nghĩa vụ làm dâu, còn chồng tôi là một đứa con ngoan, hiếu thảo, giỏi giang.

Đêm nào nằm ngủ tôi cũng ứa nước mắt. Một phần vì hờn giận với chồng, một phần uất ức vì thái độ coi thường con dâu của mẹ chồng, một phần không thể hiểu nổi những thái độ quá hiếu thảo của chồng tôi.

Chia sẻ