BÀI GỐC 10 năm có chồng mà không được ngủ chung giường

10 năm có chồng mà không được ngủ chung giường

Lúc này là 2 giờ sáng, tôi có chồng, có phòng ngủ riêng mà không thể nào ngủ nổi. Bởi vì anh đang say sưa trong vòng tay của người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh ấy. Tôi có chồng mà chẳng được ngủ cùng chồng?!

7 Chia sẻ

Tôi sợ hãi với từng suy nghĩ và xúc cảm về anh chồng

,
Chia sẻ

Anh vẫn đưa tôi về nhà như bình thường và không có chuyện gì xảy ra. Song mấy hôm nay anh chồng có vẻ tránh mặt tôi. Còn tôi mấy đêm nay, tôi không sao ngủ được và thường thức trắng đêm.

Chào các bạn!

Khi đọc bài "10 năm có chồng mà không được ngủ chung giường" của Trần Việt Hà, trong lòng tôi gợi bao ngổn ngang trăm mối. Bởi vì, tôi lấy chồng được một năm. Hàng tối tôi vẫn ngủ chung giường cùng chồng nhưng suy nghĩ và tình cảm của tôi lại không dành cho anh mà dành cho một người đàn ông khác.

Tôi năm nay 25 tuổi, đã có chồng và có một gia đình được coi là êm ấm. Cách đây một năm, tôi vẫn còn là một đứa con gái ham chơi, hoạt bát, thích đàn đúm bạn bè. Nhưng giờ, cuộc sống của tôi đơn giản là đi làm, về nhà, cái vòng luẩn quẩn đó cứ lặp đi lặp lại khiến tôi phát ngấy. Tôi thực sự không chịu nổi cuộc sống hôn nhân của mình nếu như không có anh…

Mới chỉ sau một năm lấy chồng, tôi phát hiện ra một điều làm tôi quá đỗi khó xử. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ lâm vào tình huống này. Tình huống mà nếu như nó ở trong một bộ phim truyền hình nào đó và tôi là khán giả, có lẽ tôi sẽ không suy nghĩ mà buông ra những lời chê trách, khinh bỉ người con gái tồi tệ là tôi đây. Nhưng sự thật, hình như tôi đã yêu anh chồng mình mất rồi.

Chồng tôi tên Nam, gia đình chồng tôi có 3 anh em trai, nhà Hà Nội, khá giả. Chồng tôi là con út trong gia đình. Anh cả chồng đã lấy vợ nước ngoài và 2 vợ chồng hiện đang định cư bên đó.

Anh hai chồng tên Hoàng, là một người trầm tính, ôn hòa và ít nói. Hiện anh đang sống tại căn nhà ngay kế bên nhà vợ chồng tôi. Trái ngược hẳn với tính cách anh hai, Nam - chồng tôi là người vui tính, đáng yêu và tính hơi trẻ con.

Ngày yêu nhau, tôi phải lòng Nam bởi vẻ dễ thương, ga lăng không ai sánh bằng. Nhưng chỉ đến khi kết hôn, nhiều vấn đề mới nảy sinh khiến tôi luôn cảm thấy hoang mang, lo lắng và thất vọng

Tôi và Nam kết hôn ngay sau khi hai đứa ra trường và có công việc. Tôi đã xin được một công việc ổn định và lương cũng khá ổn. Từ ngày đi làm tính tình tôi thay đổi hẳn. Tôi biết nghĩ nhiều cho tương lai, không còn tiêu pha hoang phí như trước. Có thể cũng vì thế mà tôi lại luôn khó chịu với Nam.

Lấy nhau nhưng Nam của tôi vẫn ham chơi, chẳng suy nghĩ gì cho tương lai. Anh cứ xin đi làm hết chỗ này tới chỗ khác mà chẳng nơi nào ổn định. Ngay cả khi bố mẹ nói sẽ chạy việc cho anh đi làm, anh vẫn không chịu. Cuộc sống hôn nhân của tôi dần trở nên tù túng. Vì nhà ngoại không ở đây nên không gian của tôi đi làm về chỉ xoay quanh 4 bức tường hạn hẹp. Nghĩ đến chồng, dù mới cưới nhưng tôi đã cảm thấy chán nản, thất vọng.


Tôi phải nên làm thế nào đây? Tôi thực sự sợ hãi với từng suy nghĩ và xúc cảm của mình lúc này.

Sau khi kết hôn, chồng tôi cũng thường xuyên đưa vợ đi chơi, ở nhà cùng vợ làm việc nhà. Hai vợ chồng quấn quýt với nhau như vậy chừng 2 tháng. Rồi anh lại “ngựa quen đường cũ” đi chơi về rất muộn, có hôm đến sáng mới thèm mò về nhà. Đây cũng chính là lí do khiến tôi và Hoàng - anh chồng trở nên gần gũi hơn với nhau lúc nào không hay.

Hôm ấy tôi hoàn thành một dự án ở công ty, được sếp khen và thưởng 50% lương tháng. Tôi vui lắm nên hẹn chồng tối về đi “hẹn hò” với nhau. Nhưng đi làm về không thấy anh ấy đâu, gọi điện thì không nghe máy. Tôi chán nản, buồn bực, tủi hờn ngồi phòng khách chờ anh đến tận 2h sáng thì ngủ quên mất không khóa cửa nhà.

Đang lơ mơ ngủ vì quá mệt mỏi thì có 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi. Anh nói nhẹ nhàng: “Em vào phòng mà ngủ, ngoài này lạnh lắm”. Không hiểu sao khi nghe được câu nói đó, tất cả uất ức trong tôi vỡ òa, tôi òa lên khóc như một đứa trẻ. Hoàng bối rối không biết làm gì với tôi, chỉ im lặng và đưa cho tôi cốc nước ấm rồi ngồi nghe tôi giãi bày.

Hôm ấy tôi đã kể hết những ấm ức, những thiệt thòi và bất mãn của mình về chồng cho anh nghe. Anh đã an ủi, vỗ về tôi, điều này làm cho trái tim tôi cảm thấy ấm áp. Từ buổi nói chuyện thân tình với anh chồng hôm đó, mọi khoảng cách xa lạ trước đó giữa tôi và anh đã được xóa bỏ. Tôi quý mến và quan tâm tới anh hơn.

Cứ thế, bỗng dưng tôi quan tâm tới việc anh đi làm, đi tập thể dục vào mấy giờ. Cả việc anh bị mắc chứng mất ngủ và việc anh không bao giờ ăn uống đồ nóng. Dần dần, tôi chẳng còn quan tâm đến việc chồng tôi có nghĩ đến việc đi làm trở lại không, anh đi chơi về lúc mấy giờ và đi chơi với ai nữa. Thay vào đó, tôi lại vô tình quan tâm đến mọi thứ thuộc về anh chồng lúc nào không hay.

Tôi là người ít nấu ăn, càng không thích nấu ăn. Thường thì tôi chỉ nấu những món đơn giản. Nhưng tôi biết Hoàng lại hay thích những món cầu kì, đặc biệt… Thế là thi thoảng tôi vẫn hì hục cả buổi để nấu những món đó mang sang cho anh ăn, hi vọng làm anh vui.

Trong bữa ăn, mỗi biểu hiện trên khuôn mặt anh khi ăn món ăn tôi nấu dường như đều khiến tôi hồi hộp muốn nghẹt thở. Anh không khen ngợi tôi nhưng lại ăn một cách ngon lành. Chỉ điều này thôi cũng làm cho tôi rất vui rồi.

Có lần tôi đang đứng dưới nhà định đi siêu thị mua ít đồ dùng trong gia đình thì thấy Hoàng đứng ở trên tầng 2 nhà anh nhìn xuống. Anh hỏi tôi đi đâu rồi lấy xe nói đưa tôi đi, anh cũng bảo muốn mua ít đồ. Trên đường đi đến siêu thị, tôi và anh cũng nói chuyện với nhau khá nhiều, vẫn là những chia sẻ về công việc, bạn bè, cuộc sống.

Rồi anh nói với tôi rằng anh chuẩn bị sang Mỹ. Anh được công ty cử sang đó công tác 2 năm. Anh cũng đã nói với bố mẹ, bố mẹ chồng tôi rất ủng hộ nhưng anh vẫn rất băn khoăn.

Tôi như chết lặng trước thông tin này. Một cảm giác mất mát khó tả, khóe mắt tôi cay cay nhưng tôi cố không khóc, không thể để anh thấy bộ dạng này của mình được.

Sau khi đi siêu thị về, anh và tôi ghé qua một quán nước. Anh gọi một ly café đắng cho anh và một ly cam ấm cho tôi. Tôi nói với chị chủ quán: “Cho em ly lạnh đi ạ” thì anh ngăn lại: “Chị cứ cho em ly ấm nhé” rồi nói với tôi: “Em hay bị đau họng, đừng uống nước lạnh nhé!”. Một cảm giác khác lạ tràn ngập hết trí óc tôi. Trong giây phút này, tôi thấy anh đưa tay nắm lấy tay tôi thật ấm áp. Song vì sợ, tôi vội rụt tay lại.

Anh vẫn đưa tôi về nhà như bình thường và không có chuyện gì xảy ra. Song mấy hôm nay anh chồng có vẻ tránh mặt tôi. Còn tôi mấy đêm nay, tôi không sao ngủ được và thường thức trắng đêm.

Tôi nghĩ về tôi, về chồng tôi và anh - mớ duyên trớ trêu mà tôi không bao giờ mong gặp phải. Tôi yêu Nam, lấy Nam chóng vánh nhưng mới một năm trở thành vợ chồng, tôi mới phát hiện tình yêu đích thực của đời mình. Nhưng éo le thay, người đó lại là anh chồng tôi.

Liệu tôi có nên bỏ qua tất cả để đi theo tiếng gọi của con tim? Liệu anh chồng tôi với biểu hiện như thế có thực sự dành tình cảm cho tôi không hay chỉ là tôi đang ảo tưởng chính mình? Tôi phải nên làm thế nào đây? Tôi thực sự sợ hãi với từng suy nghĩ và xúc cảm của mình lúc này. Mong bạn đọc cho tôi 1 lời khuyên kịp thời.

Chia sẻ