Bữa cơm chiều đắng chát của vợ chồng tôi sau 2 năm chung sống

Tr.Ph.Nga,
Chia sẻ

Cả đêm đó, người chồng đầy lòng tự trọng của tôi ngồi im lìm trên giường không ngủ. Sau một lúc lâu, chồng tôi quay sang ôm chầm tôi, anh không cho tôi nhìn mặt nhưng tôi biết anh đang khóc.

25 tuổi tôi lấy chồng, chồng tôi hơn tôi 5 tuổi, là trưởng phòng trong một công ty lớn, tôi là nhân viên bàn giấy của một công ty nhập khẩu ô tô. Nhà chồng tôi thuộc hàng khá giả, mẹ chồng mở cửa hàng bán mỹ phẩm, có 2 nhân viên trông nom nên bà thường ở nhà, còn bố chồng trước cũng là người có vai vế trong xã hội, giờ ông đã về hưu.

Cuộc sống của tôi từ khi về nhà chồng rất bình yên nhưng thực sự thì không được thoải mái lắm. Tôi làm gì cũng phải khép nép, đi đứng ăn uống luôn phải chú ý. Bố mẹ chồng đều là người khó tính. Tôi biết họ không ưa tôi vì gia cảnh nhà tôi không xứng với nhà anh. Nhưng mẹ chồng là người cư xử khéo léo, bà không bao giờ thể hiện sự ghét ra mặt mà chỉ ít khi nói chuyện, ít khi quan tâm tới tôi và bên thông gia. Bên nhà tôi có cưới xin ma chay gì mời bố mẹ chồng, ông bà cũng không bao giờ đi, chỉ gửi cái phong bì. Vì thế mà bố mẹ tôi cũng ngại tới chơi và chẳng dám gọi điện nhắn nhủ tôi về nhà.

Cách đây một tháng, bố đẻ tôi vướng vào một chuyện oái oăm, tình ngay lý gian. Theo lời bố tôi kể thì hôm đó ông đi siêu thị gần nhà mua thực phẩm về nấu cơm trưa. Thanh toán đồ xong, bố tôi đi ra khỏi siêu thị và ngồi chờ ở chỗ đỗ xe. Lúc đó có một người phụ nữ nữa đang ngồi gọi điện thoại. Bố tôi ngồi nghỉ được một lúc thì cô ta đứng lên đi vào trong siêu thị. 

Khi bố tôi định về thì thấy bên cạnh có chiếc túi xách nhỏ màu đỏ, nghĩ của người phụ nữ kia bỏ quên do mải nhìn điện thoại nên bố tôi cầm lấy, định bụng mang vào phòng bảo vệ siêu thị nhờ gọi loa trả lại. Trong tay ông có khá nhiều túi to túi nhỏ, mà bố tôi lại không bao giờ đeo túi xách phụ nữ, vì vậy ông nhét vào trong túi đựng trứng và nấm. Bố tôi vừa đi đến cửa thì người phụ nữ và hai bảo vệ ập đến. Bà ta giằng túi đồ trong tay ông, lấy chiếc túi ra, rồi chỉ tay vào mặt bố tôi mà quát mắng, tố cáo, đặt điều. 

vợ chồng
Chiều hôm đó, trong căn nhà chỉ có hai vợ chồng tôi, mặt ai nấy đều buồn rười rượi. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, dù bà ta đã tìm được tài sản, không thiếu một xu nào, bố tôi vẫn bị giải vào phòng bảo vệ viết tường trình. Ông thuật lại nguyên văn sự việc, nhưng bà ta cứ nhao nhao đòi báo cảnh sát để bố tôi vào tù. Phía siêu thị sau khi xem xét, lại thấy bố tôi đưa ra chứng minh thư và một số giấy tờ khác thì đã xin lỗi và để bố tôi về. 

Tuy nhiên, do siêu thị gần nhà nên sự việc nhanh chóng lan truyền cả tổ khu phố nhà tôi. Tin người nọ đồn người kia thêm thắt, biến thành bố tôi ăn trộm túi của một phụ nữ và bị bắt, lên công an xin xỏ mãi mới được về. Mẹ tôi dù mở miệng thanh minh, ai cũng tỏ vẻ thông cảm song không ai tin. Bố tôi uất ức, chẳng buồn nói gì, cũng không muốn ra khỏi nhà nửa bước vì đi đâu cũng bị nhìn trộm.

Bố mẹ chồng tôi biết tin, càng thêm mỉa mai tôi. Mẹ chồng tôi nói bóng gió trong bữa cơm rằng: “Biết ngay mà, ngay từ đầu nhìn cái mặt đã không muốn qua lại rồi…”. Tôi tủi thân, buông bát cơm rồi xin phép về phòng trước. Vào tới phòng mới dám khóc òa lên vì thương bố và xót cho mình. Chồng tôi an ủi, anh nói chắc mẹ không có ý gì đâu, tính bà như vậy thì kệ bà. Mình lờ đi coi như không nghe thấy. 

Cứ tưởng mẹ chồng chỉ đay nghiến vài ngày là thôi, nào ngờ chuyện tốt thì không lan mà chuyện xấu thì ở đâu ai cũng biết. Mấy hàng xóm quanh nhà chồng tôi đã bắt đầu xì xào chuyện ông thông gia ăn trộm bị bắt được khiến mẹ chồng tôi ngày nào cũng giận dữ vì bị gia đình tôi làm xấu mặt mũi. 

Buổi tối 3 ngày trước, mẹ chồng gọi vợ chồng tôi xuống. Bà nói thẳng rằng bà thấy mất mặt, xấu hổ, không dám ra ngoài đường vì có một ông thông gia thế này. Mấy ngày nay bà còn nghe ngóng được là sự nghiệp của chồng tôi rất dễ bị ảnh hưởng vì có bố vợ như vậy. Anh đang phấn đấu lên chức giám đốc, chỉ còn vài tháng nữa là xét duyệt, không thể để điều tiếng gì trong lúc này được. Bà muốn hai vợ chồng tôi ly hôn ngay lập tức. 

Tôi giật mình khi nghe đến hai từ ly hôn. Chồng tôi cũng bàng hoàng không kém, anh nói rằng việc này chỉ là hiểu lầm, huống chi chuyện cũng không thể ảnh hưởng tới con đường sự nghiệp của anh được vì người ta xét duyệt dựa trên năng lực chứ có phải dựa vào thân thế bối cảnh đâu. Mẹ chồng tôi liền nạt nộ: “Chẳng lẽ mày không thấy xấu hổ khi đi ra ngoài đường, người ta chỉ trỏ rằng mày có ông bố vợ trộm cắp suýt đi tù sao. Mày tưởng mày được như bây giờ mà không phải dựa vào việc người ta nể mặt bố mày sao mà dám huênh hoang nói năng với lực ở đây?”.

vợ chồng
Lần đầu tiên anh nấu cho tôi ăn trong 2 năm sống chung, nhưng lại đắng chát đong đầy nước mắt. (Ảnh minh họa)

Chồng tôi trân trân nhìn mẹ, tôi biết anh bị tổn thương ghê gớm nên tôi lặng lẽ kéo anh về phòng. Cả đêm đó, người chồng đầy lòng tự trọng của tôi ngồi im lìm trên giường không ngủ. Tôi cũng không ngủ, suy nghĩ thông suốt, tôi bảo anh thôi thì chưa con cái, đành nhân nhượng mẹ chồng trước rồi tính sau. Chồng tôi ôm chầm tôi, anh không cho tôi nhìn mặt nhưng tôi biết anh đang khóc. 

Mẹ chồng kỳ hạn cho tôi trong hôm nay phải thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ, giấy tờ thì hai vợ chồng tự bàn bạc, chậm nhất 1 tháng sau phải nộp được ra tòa. Cả hai chúng tôi đều choáng váng với thời hạn mà bà đặt ra. Tôi xin mẹ, rồi lại quay sang cầu bố chồng cho thêm vài hôm nữa nhưng bà bảo đi càng sớm càng tốt để tránh đau mắt bà. 

Chiều hôm đó, trong căn nhà chỉ có hai vợ chồng tôi, mặt ai nấy đều buồn rười rượi. Chồng tôi gấp quần áo giúp tôi, còn tôi chỉ ngồi trên giường thẫn thờ nhìn anh. Anh lấy thêm tiền trong két bỏ vào túi xách, thu dọn mỹ phẩm đồ đạc của tôi vào một valy. Bữa cơm chiều đó chúng tôi ăn từ 4 giờ. Chính tay chồng nấu, lần đầu tiên anh nấu cho tôi ăn trong 2 năm sống chung, nhưng lại đắng chát đong đầy nước mắt. Trong bữa cơm, anh gắp cho tôi 4 lần, tôi nghĩ có thể là bữa cơm cuối cùng khi còn là vợ chồng nên cố ăn nhưng không thể nuốt nổi. Tôi biết anh cũng xót xa không kém gì tôi.

Dọn dẹp xong, tôi xách valy ra khỏi nhà. Anh bảo để anh đưa tôi về nhưng tôi từ chối và bắt taxi. Chồng tôi nói chờ thêm thời gian nữa khi mọi việc lắng xuống, anh lại sang nhà đón tôi về. Nhưng tôi có thể sống tiếp được với người mẹ chồng đó sao? Điều tôi luôn băn khoăn là tôi muốn sống với anh, tôi biết anh cũng yêu thương tôi thật lòng, nhưng chúng tôi phải làm sao đây? 

Chia sẻ