BÀI GỐC Tâm sự của một cô gái đẳng cấp bị trai nghèo bám đuôi

Tâm sự của một cô gái đẳng cấp bị trai nghèo bám đuôi

Tóm lại, em thấy trai nghèo không được một cái nết gì. Đã thế lại còn xấu xấu, bẩn bẩn và không biết thân biết phận. Thế mà số em đen, phải bị đến hơn chục người như thế theo đuổi.

19 Chia sẻ

Em rưng rưng nước mắt khi nhận ra tôi là người đàn ông thành đạt

,
Chia sẻ

Gặp lại em, tôi muốn hỏi thằng bạn trai nhà giàu bây giờ lo được gì cho em? Tôi muốn em phải hối hận khi phụ tôi. Tôi muốn sỉ nhục em nhiều nhất có thể. Nhưng khi nước mắt em rưng rưng vì nhận ra tôi, tất cả đều không như tôi mong muốn.

Phải nói rằng tôi không thích và rất ít khi đọc những tâm sự của mọi người, nói chi đến chuyện ngồi viết phản hồi lại. Nhưng hôm trước, vô tình đọc được bài viết này của Khánh, những cảm xúc trong tôi lại ùa về. 

Tôi cảm thấy hoàn cảnh người mà Khánh chê là nghèo hèn giống hệt như tôi ngày trước. Tôi từng là một thằng sinh viên nghèo, ba mẹ tôi làm ruộng và kinh tế gia đình không được dư giả gì. Nhưng ba mẹ tôi vẫn cố gắng nuôi 3 anh em tôi tốt nghiệp đại học.

Khi tôi sắp thi đại học, ba tôi nói: "Gia đình mình dù khó khăn cỡ nào thì ba mẹ cũng gắng lo cho con học. Nghèo quá thì ba mẹ bán mấy công ruộng sau nhà lo cho con. Con gắng học đi con. Nếu năm nay thi không đỗ, năm sau lại thi tiếp, chừng nào thi đậu thì thôi. Miễn sao con cố gắng là được...".

Nghe những lời ba nói mà tôi rớt nước mắt. Và cuối cùng tôi đi đỗ đại học với số điểm thủ khoa. Trong những năm học đại học, tôi chỉ có việc học và học. Ngoài ra tôi không đi chơi hay nhậu nhẹt, quen bạn gái mặc dù có nhiều bạn gái viết thư cho tôi.

Nhưng rồi tôi cảm thấy thích một cô bạn. Cô ấy rất dễ thương. Tuy là con gái thành phố nhưng cô ấy nói chung rất hoà đồng với mọi người. Và tôi biết cô ấy cũng có cảm tình với tôi.

Song với một thằng sinh viên nhà quê như tôi khi ấy, tôi chẳng thể nào nói nên lời "Tôi thích em". Nhưng sau một thời gian, cô ấy cũng cảm nhận được tình cảm của tôi. Cô ấy nói yêu tôi và tôi cũng nói yêu cô ấy. 

Sau khi yêu em, tôi mới biết nhà em rất giàu. Nhà em là một đại lý vật liệu xây dựng lớn nhất nhì thành phố và có nhiều cây xăng lớn. Lúc ấy, tôi suy nghĩ nhiều hơn bao giờ hết. 

Nhiều lần đi chơi với em, em dắt tôi vô vũ trường, tới các quán cà phê đắt tiền. Có thể nói tiền 2 ly cà phê đủ để tôi sống một tuần. Và vào trong đó tôi ngồi như một thằng ngốc. Nhiều đứa bạn chơi thân với em cũng có những lời bàn tán về tôi và nhìn tôi bằng nửa con mắt...

Em không nói gì chỉ bảo tôi, tụi bạn có nói gì thì cũng đừng giận. Nhưng tôi cảm thấy nhục lắm. Tôi tự nhủ sau tốt nghiệp phải phấn đấu thật nhiều, kiếm thật nhiều tiền để lo cho em được hạnh phúc. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, em nói lời chia tay với tôi.

Em nói chúng tôi không hợp nhau. Em nói gia đình em không cho phép em yêu tôi. Mẹ em nói tôi nghèo như vậy, cưới nhau rồi lấy gì sống. Tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi tên đâm vào tim.

Sau một thời gian chia tay tôi, em quen với một người đàn ông khác người. Người ấy nói chung rất giàu và thường chở em đi học bằng nhiều chiếc xe đắt tiền như SH, xe đua,... Lúc đó tôi cảm thấy chán nản, suy sụp vô cùng. Tôi thường xuyên cúp tiết. Năm học đó tôi rớt toàn bộ các môn.

Về quê khi nói tôi bị rớt môn, ba mẹ tôi buồn lắm nhưng không la mắng tôi một lời nào. Ba mẹ lại bảo hãy cố gắng học. Lúc đó tôi không thể nào diễn tả nổi cảm xúc của mình. Tôi chỉ biết quỳ xuống khóc nức nở nói "Con xin lỗi"!


Gặp lại em, tôi muốn hỏi thằng bạn trai nhà giàu của em bây giờ lo được gì cho em? Tôi muốn em phải hối hận khi phụ tôi. Tôi muốn sỉ nhục em nhiều nhất có thể. Nhưng khi nước mắt em rưng rưng vì nhận ra tôi, tất cả đều không như tôi mong muốn.

Học kì sau tôi được loại giỏi cho đến khi tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, dựa vào thành tích có được nên tôi được một công ty nước ngoài chọn về làm. Sau một thời gian miệt mài phấn đấu, tôi được công ty mẹ ở nước ngoài đưa đi học nâng cao lên Thạc sĩ. Sau thời gian học, tôi được nhận về làm ở tại công ty mẹ luôn.

Đi làm xa nhà, tôi nhớ quê kinh khủng. Tôi không thể chịu được điều đó nên xin về nước làm việc. Và một lần vô tình đi công tác, tôi gặp lại em trên đường. Em lúc này chỉ là nhân viên cho một công ty thương mại lương tháng vài triệu đồng. 

Nhìn em từ đằng xa là tôi đã nhận ra em ngay. Em vẫn đẹp như xưa trong mắt tôi dù em không còn ăn diện những bộ đồ đắt tiền, những trang sức lộng lẫy. Tôi cứ ngĩ sau ngần ấy năm bản thân tôi đã quên được em. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không nói nên lời như ngày em tỏ tình với tôi. 

Tôi muốn nói với em bây giờ tôi đã là giám đốc của một công ty nước ngoài rồi. Tôi không còn là một thằng sinh viên ngèo, không xứng đáng với em như ngày xưa nữa. Tôi cũng có nhiều cô gái trẻ đẹp, giàu có, sẵn sàng làm vợ tôi.

Gặp lại em, tôi muốn hỏi thằng bạn trai nhà giàu bây giờ lo được gì cho em? Tôi muốn em phải hối hận khi phụ tôi. Tôi muốn sỉ nhục em nhiều nhất có thể. Nhưng khi nước mắt em rưng rưng vì nhận ra tôi, tất cả đều không như tôi mong muốn.

Tôi cảm thấy rất đau khi nhìn thấy em như vậy. Tôi muốn ôm chầm lấy em. Em kể rằng sau khi quen với người đàn ông kia một thời gian, em mới thấy rằng anh ta có nhiều cô gái khác. Còn gia đình em thì làm ăn không gặp, một phần vì bị người ta lừa, một phần vì ba em có vợ bé nên bỏ bê chuyện làm ăn.

Sau một thời gian chúng tôi quen nhau trở lại vì tôi không thể quên em trong ngần ấy năm. Chúng tôi lấy nhau và sống rất hạnh phúc. Tôi cũng đã xây một cơ ngơi vững chắc cho bố mẹ tôi.

Vì thế, tôi mong tác giả đừng suy nghĩ người khác nghèo thì không xứng đáng với bạn. Bởi vì chưa chắc người ta giàu sẽ yêu bạn chân thành. Bạn sống với người ta trọn một đời đấy bạn ạ. 

Bạn có bao giờ suy nghĩ, đến một ngày nào đó bạn nghèo đi, người ta có còn yêu bạn nữa không? Tôi không đánh đồng tất cả các người giàu đều là xấu, người nghèo giống như tôi là tốt, nhưng bạn không nên phân biệt giàu nghèo làm tiêu chí để chọn người yêu.

Cho đến lúc này, tôi vẫn thật sự cảm ơn những người như Khánh. Có những người như Khánh mới giúp những trai nghèo như chúng tôi hiểu thêm được thế nào là cuộc sống... Và nhờ những người như Khánh, những trai nghèo như chúng tôi càng có động lực để phấn đấu hơn.

Chia sẻ