Sáng đi làm tôi bật khóc giữa đường vì áp lực, vừa đến công ty thì gặp ngay cảnh tượng cực kỳ éo le

M.B,
Chia sẻ

Tôi chẳng còn sức lực để làm bất cứ chuyện gì...

Tìm một công việc ở thời điểm hiện tại chẳng dễ gì, kể cả khi tôi có trong tay tấm bằng giỏi chuyên ngành quản trị kinh doanh. Đôi lúc nhìn sang bạn bè, đứa nào đi làm cũng lương ngàn đô mà tôi ao ước vô cùng. Hiện tại, thu nhập cao nhất mà tôi từng đạt được chỉ là 12 triệu, dù tôi đã ra trường cách đây hơn 2 năm. Còn chưa kể, công việc tôi đang làm rất áp lực, khiến tôi rơi vào trạng thái vừa chán nản, vừa vô định.

Đầu tiên là về chuyện công ty cách nhà tôi xa quá. Nhà tôi không nằm trong vùng trung tâm Hà Nội, từ ngày xưa đi học Đại học đã phải vượt cả chục cây số/lần đi. Nhưng hồi ấy thì có thể xếp lịch để đi đi về về được. Chứ bây giờ đi làm thì phải dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Đường buổi sáng thì tắc nghẽn, tôi hay bị đi làm trễ, trừ vào lương. Buổi tối tôi cũng không thể đi ngủ sớm quá được, vì việc cứ ngổn ngang, sếp và đồng nghiệp nhắn những lúc đêm muộn.

Sáng đi làm tôi bật khóc giữa đường vì áp lực, vừa đến công ty thì gặp ngay cảnh tượng cực kỳ éo le  - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Bố mẹ có nói hay tôi tìm công việc gần nhà, nhưng tôi khảo sát ở tầm gần nhà tôi thì chẳng có vị trí nào ổn cả. Một là khu công nghiệp thì tôi không phù hợp với môi trường như thế, hai là những công ty gia đình nhỏ, lương thấp mà hay bị bắt bẻ. Thà là đi xa hơn một chút, để có thể tìm cơ hội ổn.

Lúc tôi ứng tuyển vào công ty hiện tại cũng có nhiều đắn đo lắm. Chấp nhận đi làm xa, thì cũng phải đổi lại được cái gì đó. Ở môi trường này thì có phòng ăn, nấu cho nhân viên theo chính sách của công ty nên tôi cũng bớt lo nghĩ phần nào. Từ tháng 11 năm ngoái tới giờ đã được nửa năm, điều mà làm tôi thất vọng chính là cách làm việc của sếp.

Phải nói sếp tôi rất biết "bào mòn" nhân viên, nhất là trong hoàn cảnh công ty toàn những người trẻ. Tôi làm ở vị trí phát triển dự án cũng chẳng phải ngoại lệ. Sếp luôn có những "bài ca muôn thuở" để nhắn nhủ với nhân viên rằng cống hiến hết mình, bỏ quên các mối quan hệ và thậm chí là sức khỏe để theo đuổi hào quang trong sự nghiệp.

Chẳng hạn anh ấy từng nói trong một buổi họp: "Anh 35 tuổi mới lấy vợ, trước đó không yêu đương gì cả. Cuối tuần đi đọc sách, ngồi cafe làm việc, ngày chỉ ngủ vài tiếng. Anh thấy cuối tuần các em check-in đi chơi hơi nhiều, có lẽ sắp tới anh sẽ nghĩ ra việc cho mọi người làm, chắc chắn sau thời gian ngắn các em sẽ phải cảm ơn anh".

Tôi tin là trong lòng ai cũng thấy có vấn đề và bất mãn, nhưng dường như đồng nghiệp cho rằng sếp thành công, chững chạc thì điều anh ấy nói ra đều là chân lý sống đúng đắn. Dạo gần đây, sếp làm đúng như lời anh ấy nói, tức "nghĩ việc ra cho chúng tôi làm".

Công việc thường nhật đã bận thì chớ, sếp còn mở thêm những lớp đào tạo chuyên môn, nhưng không hề hữu ích chút nào. Anh ấy nhờ bạn bè của mình, đều là những CEO của các công ty lớn về nói chuyện với nhân viên. Buổi gặp mặt diễn ra trong vòng 1 tiếng đồng hồ nhưng bào mòn năng lượng làm việc của cả một ngày. Nếu như chuyên gia chia sẻ về kiến thức phục vụ chuyên môn thì không nói làm gì, nhưng đằng này bạn bè của sếp chỉ quanh đi quẩn lại nói những thứ vô bổ, triết lý sáo rỗng mà dễ dàng tìm trong sách.

Sáng đi làm tôi bật khóc giữa đường vì áp lực, vừa đến công ty thì gặp ngay cảnh tượng cực kỳ éo le  - Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

Buổi sáng cuối tuần trước, tôi đi làm nhưng không may xe bị hỏng giữa đường nên muộn giờ làm. Trên đường đến công ty, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi biết hôm đó tâm trạng của tôi như "giọt nước tràn ly". Tuy nhiên chuyện chưa dừng lại. Bởi lúc đến công ty, tôi vào phòng họp muộn hơn bình thường. Trong phòng mọi người bao gồm cả sếp và người bạn sếp đang nói chuyện, trao đổi. Họ mắng tôi là vô ý thức, đến làm muộn và chẳng có tinh thần cống hiến.

Tôi đành ngậm ngùi chứ không khóc được nữa, ban nãy khóc đỏ mắt đã khiến tôi chẳng còn chút sức lực nào. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình có thể gắn bó với môi trường này thêm. Nhưng giờ ra ngoài tìm việc thì phải bắt đầu lại mọi thứ, nghĩ cũng hơi nản chí. Tôi phải làm sao để giải quyết vấn đề đây...

Chia sẻ