Nhất vợ, nhì trời!
Cơm nấu xong, cô em gái toan lên phòng gọi hắn và chị dâu thì nghe tiếng hắn vọng ra: “Em cứ nằm đấy, lúc nào nó nấu xong, khắc gọi...”, vợ hắn khúc khích cười, ở im trong phòng...
Hắn mới cưới vợ. Vợ hắn nhỏ nhắn trông không xinh đáo để nhưng vừa đủ để lọt mắt người khác mà không phải nghe lời xì xầm bàn ra, tán vào: “Sao đẹp trai thế, làm ra nhiều tiền thế mà lại lấy vợ như thế...”. Vợ hắn bé bỏng, hắn thích vì có thể dễ dàng bế bổng vợ lên bất cứ lúc nào hắn muốn. Nhưng vợ hắn nhỏ nhắn nên làm gì cũng chậm chạp và nhỏ nhẹ, mà cả nhà hắn, từ mẹ đến cô em gái cứ nhanh thoăn thoắt, việc nào ra việc ấy, vun vút mà làm.
Từ ngày có vợ, hắn thấy đời vui hơn, giờ đây hắn có hẳn một người để nằm bên cạnh, tha hồ ôm ấp chứ không còn phải ôm cái gối ôm, loay hoay mãi mới đúng dáng để ngủ cho ngon giấc. Hắn có người thu gom quần áo thân cận hơn, không còn phải nghe những câu than vãn của cô em gái vì mùi tất bốc mùi của hắn, hắn lại còn được lợi vì mỗi sáng có thể tập thể dục từ tầng một lên tum trên tầng năm phơi quần áo giúp vợ... Trông hắn khỏe khoắn ra.
Lúc hắn còn độc thân, đi làm về chỉ cần gạt ghế ăn cơm, mặc kệ mẹ và cô em gái lúi húi xào xào nấu nấu. Giờ cưới vợ về, mỗi buổi chiều về nhà thấy vợ đang lụi cụi nhặt rau, vo gạo, hắn giành phần làm hộ vợ, cứ tíu tít hết xoa lưng lại đấm bóp vai cho vợ ngay trước mặt mẹ hắn. Mẹ hắn cũng chả so đo gì nhưng tặc lưỡi: “Chả bao giờ thấy mày xoa vai, đấm lưng cho mẹ!”.
Buổi tối, cả nhà mệt rũ chả còn buồn ăn uống. Ai về phòng ấy, trước khi đóng cửa phòng, mẹ hắn chỉ vào mâm cơm bày biện sẵn trên bàn và nói: “Cái Lan nó dọn dẹp nhiều, mệt nên chưa muốn ăn. Khi nào vợ chồng ăn thì gọi em xuống ăn cùng”. Hắn tắm táp xong xuôi, xuống mở lồng bàn, kéo vợ ngồi xuống xì xụp ăn uống. Vợ hắn có vẻ ngại ngần, giục: “Anh gọi cô Lan xuống ăn đi!”. Hắn đây đẩy: “Có thân khắc lo thân. Còn phải mời mọc à? Em đã đun nấu lại còn gì, không phải áy náy!”. Cô em gái hắn nghe thấy vậy thì tức đến ứa nước mắt, vừa bước xuống được vài bậc cầu thang, nóng mặt quay lên, đóng sầm cửa phòng lại. Cả tháng sau, cô em gái không thèm nói với hắn và chị dâu một lời nào. Đến khi hắn cáu, đụng cô em ở chiếu nghỉ cầu thang, hắn quát vào mặt cô em: “Đồ bà cô!” thì cô em “điên tiết” sổ thẳng vào mặt hắn một tràng: “Giờ thì biết xót vợ, thương hoa, tiếc liễu. Trước em phục vụ, cung phụng, cơm bưng nước rót... thì mặc kệ vì là sỏi đá... Vợ hơn trời rồi đấy”. Hắn trừng mắt nhìn “bà cô”.
Vợ hắn than nhức đầu, nhà đi vắng chỉ còn mỗi vợ chồng hắn và cô em gái. Cô em đang lúi húi làm việc trong phòng, hắn gõ cửa, hất hàm: “Xuống nấu cơm đi, chị ốm!”. Cô em gái quặc lại: “Vừa lúc nãy thấy chị ấy còn cười nói oang oang, nói chuyện điện thoại dưới phòng khách đến cả tiếng đồng hồ mà! Em đang bận lắm, mai phải nộp báo cáo rồi...”. Hắn lườm lườm cô em: “Đã bảo ốm rồi, xuống nấu đi!”... Cơm nấu xong, cô em gái toan lên phòng gọi hắn và chị dâu thì nghe tiếng hắn vọng ra: “Em cứ nằm đấy, lúc nào nó nấu xong, khắc gọi...”, vợ hắn khúc khích cười, ở im trong phòng, không ló mặt ra.
Đợi mãi không thấy cô em gọi, hắn lò dò xuống dưới xem xét tình hình thì thấy một tờ giấy nhắn dính trên nồi cơm điện giọng đầy bực dọc: “Bẩm ông bà, con đã nấu cơm xong, mời ông bà từ từ thưởng thức! Mà lần sau muốn ăn thì xuống mà nấu, không ai lắm hơi hầu đâu ông trời và vợ ông trời ạ...”. Đang đọc dở, hắn thấy tiếng dép loẹt xoẹt của vợ hắn rõ dần, hắn nhét tọt vào túi: “Cái Lan nó bận không ăn được, vợ chồng mình ăn thôi...”.