Mỗi tháng chồng đi làm xa gửi về 20 triệu, cả nhà chồng lăm le "xâu xé" vì sợ con dâu chiếm mất

Chím NF,
Chia sẻ

Bố mẹ chồng bắt chúng tôi chi mọi thứ từ A đến Z, chị chồng không vay được khoản lớn thì quay ra xin khoản nhỏ. Tôi có cảm giác như cả nhà chồng đang lăm le "xâu xé" khoản tiền mồ hôi nước mắt của vợ chồng tôi vậy.

Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn nửa năm thì chồng quyết định theo họ hàng bên nhà tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Thực lòng mà nói thì chẳng có người vợ nào thích thú chuyện chồng đi làm xa cả mấy năm mới về cả. Nhưng vì nghĩ đến chuyện tương lai, con cái nên hai vợ chồng tôi đồng ý phải đi để còn có chút vốn lận lưng. Chồng đi rồi, chỉ còn mình tôi ở nhà với bố mẹ chồng, em chồng đang cuối cấp 3 và đứa con 4 tháng trong bụng. 

Ai đã từng sống chung với bố mẹ chồng đều hiểu đó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa chồng tôi còn đi làm xa nên cũng chẳng thể nào hiểu được ở nhà vợ con phải trải qua những chuyện gì. Chính xác thì tôi phải chịu đựng sự soi mói, chê bai từ bố mẹ chồng. Nhưng lại một lần nữa, vì chồng vì con nên dù chẳng mấy thoải mái, tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Sinh xong, tôi xin về ngoại ở hẳn 3 tháng. Ông bà nội cũng chẳng mảy may nhớ nhung gì cháu, hôm nào tôi gọi về hỏi thăm ông bà thì biết còn không thì thôi. Lúc trở về nhà chồng, được hôm trước hôm sau, mẹ chồng tôi đã bảo thẳng với tôi kiếm việc gì đó mà làm chứ đừng mãi trông chờ vào đồng lương mà con bà vất vả làm ra.

Mỗi tháng chồng đi làm xa gửi về 20 triệu, cả nhà chồng lăm le xâu xé vì sợ con dâu chiếm mất - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Thực ra bà không nói thì tôi cũng có ý định đi làm rồi nhưng vì muốn để con 4 tháng rồi mới đi nên tôi đã nói rõ ràng đề nghị của mình. Sau đó tôi xin vào làm ở một công ty may ở gần nhà. Sáng ra tôi gửi con cho ông bà nội, trưa tranh thủ chạy về cho bú mớm, ăn vội miếng cơm rồi tất tưởi chạy đi. 

Mỗi tháng tôi kiếm được khoảng 5 triệu thì mua bỉm sữa cho con và những khoản vặt vãnh khác khoảng gần 2 triệu. Còn lại bao nhiêu tôi đưa cho mẹ chồng chi tiêu ăn uống. Với mức sống ở quê, số tiền đó không phải quá nhiều nhưng cũng đủ cho tiền ăn với sinh hoạt cho 2 mẹ con nên tôi nghĩ rằng như thế là ổn.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế. Mỗi tháng chồng tôi ở nước ngoài làm việc vất vả cũng góp nhặt được 20 triệu gửi về. Tôi và chồng bàn bạc với nhau rằng lương của chồng sẽ chuyển thẳng vào 1 tài khoản riêng, tiết kiệm để sau này xây nhà và có chút vốn làm ăn. Cả hai vợ chồng sẽ không động gì đến số tiền đó. 

Tuy nhiên, dự định đó của vợ chồng tôi đã tan tành mây khói. Dường như bố mẹ chồng tôi thấy con số 20 triệu mỗi tháng là quá lớn nên liên tục muốn cắt xén bớt. Mọi việc trong nhà từ nhỏ đến lớn, ông bà đều "bổ đầu" hai vợ chồng. 

Nào là đóng tiền xây nhà thờ họ, nào là làm lại cái sân, nào là sửa sang cái bếp... tất cả những chuyện đó đều là 2 vợ chồng tôi đóng phần nhiều với lý do trưởng nam. Nhưng việc nên chi thì tôi chi, còn việc thấy không cần thiết, tôi cố tình lờ đi thì ông bà lại gọi điện sang thẳng cho chồng tôi để ý kiến cho bằng được.

Bố mẹ chồng chưa đủ, tôi còn phải chịu đựng sự "hành hạ" từ chị chồng bởi chị cũng nhăm nhe số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi. Chị ấy không nói chuyện với tôi mà gọi điện trực tiếp sang cho em trai. Chuyện là chị chồng tôi muốn vay 300 triệu để đầu tư vào một ô đất ở thị trấn. Nhưng chị chỉ có trong tay vài chục triệu nên muốn mượn thêm.

Mỗi tháng chồng đi làm xa gửi về 20 triệu, cả nhà chồng lăm le xâu xé vì sợ con dâu chiếm mất - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Không rõ chị ấy đã nói gì và chồng tôi suy nghĩ kiểu gì mà lại dứt khoát bảo tôi rút tiền về cho chị vay. Anh còn nói chắc như đinh đóng cột rằng: "Em đừng lo, vài năm nữa chị bán được đất sẽ trả cả vốn lẫn lãi." Tất nhiên là tôi không đồng ý. Vợ chồng tôi đã phải chấp nhận xa nhau mấy năm trời với mong muốn có chút tiền vốn. Bây giờ rút hết cho chị vay, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi trắng tay à?

Thấy tôi kiên quyết không đồng ý nên chồng đành nói lại với chị gái, kết quả là sau lần đó, chị chồng ghét tôi ra mặt. Nhưng vẫn chưa xong, chị ấy không vay được khoản lớn thì ra sức xin khoản nhỏ từ chồng tôi. Khi thì lý do đau ốm, khi thì con cái đi học tốn kém,... tất cả những chuyện đó chị ấy đều gọi em trai. Tôi ấm ức lắm nhưng không làm gì được.

Nhưng sự việc khiến tôi giận dữ thật sự là mới đây, chị ấy gọi điện xin chồng tôi 10 triệu để mua xe đạp điện cho con đi học cấp 3. Tôi gọi điện cho chồng bảo không đồng ý. Ban đầu anh còn thuyết phục tôi nhưng sau đó lại quay ra trách ngược. Lý do là bởi anh ấy cho rằng tôi hẹp hòi với người nhà anh. 

Càng nghe chồng nói tôi lại càng thấy khó chấp nhận. Hai vợ chồng tôi chẳng có gì trong tay, đến nhà cũng còn phải ở chung và phụ thuộc bố mẹ chồng. Thế mà có mỗi khoản tiền ít ỏi thì hết người này đến người kia muốn xâu xé. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá.

Chia sẻ