BÀI GỐC Cuộc đời này chị tôi đã sống rất thành công khi chiếm giữ được trái tim một người đàn ông dù rằng chị đã chết

Cuộc đời này chị tôi đã sống rất thành công khi chiếm giữ được trái tim một người đàn ông dù rằng chị đã chết

Thấy anh ấy một mình chăm hai con khổ cực nên bố mẹ tôi nhiều lần nói anh đi bước nữa nhưng anh rể từ chối. Đêm đó, tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc vì thương anh.

3 Chia sẻ

Mỗi khi chồng cáu giận, tôi liền chỉ vào bản cam kết được treo trang trọng trên tường...

Vàng Anh,
Chia sẻ

Bao nhiêu đồ quý giá trong nhà đã bị anh đập vỡ chỉ vì tính nóng giận vô cớ này.

Vợ chồng sống với nhau ngần ấy thời gian nên tôi rất hiểu tính chồng. Anh có một “sở thích và đam mê” lớn lao là mỗi khi nóng giận phải đập, phải ném thứ gì đó mới có thể nguôi ngoai. Vì “đam mê” ấy mà tôi đã từng đem đơn nộp hai lần.

Thật ra chồng tôi cũng hơn nhiều đàn ông khác. Ít ra khi nóng giận anh chưa từng to tiếng mắng vợ chửi con. Con trai 3 tuổi dù nghịch ngợm thế nào cũng chưa từng bị một roi nào từ bố nó. Ấy thế mà anh giải tỏa cơn tức bằng cách đập phá hết đồ đạc nằm trong tầm tay với.

Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm một tháng cưới nhau. Tôi cũng chẳng để ý gì tới ngày đó đâu nhưng chính anh nhất định đòi tổ chức bữa tiệc nho nhỏ, mời cả bạn bè đến để chia vui. Thôi thì chiều chồng tôi đồng ý. Bạn bè nhậu xong bỏ về hết thì chồng cũng say nằm ngủ không biết trời trăng sao gì nữa. Tôi lom khom dọn chiến trường đến khuya mới được đi ngủ.

Không ngờ vừa vào phòng đã thấy chồng cầm điện thoại đọc chăm chú. Mặt anh căng thẳng cứ như đụng chuyện gì quan trọng lắm. Vừa thấy tôi, anh đã thẳng tay ném luôn cái điện thoại vào tường. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì tiếp theo là cái tivi xấu số cũng bay khỏi bàn.

Mỗi khi chồng cáu giận, tôi liền chỉ vào bản cam kết được treo trang trọng trên tường... - Ảnh 1.

Vừa thấy tôi anh đã cho cái điện thoại phi thẳng vào tường. (Ảnh minh họa)

Hãi quá tôi đóng cửa phòng ngủ chạy qua phòng còn lại chốt cửa kín mít. Bên ngoài anh không nói một tiếng nào nhưng âm thanh chát chúa cứ vang lên đều đều. Sáng sớm hôm sau tôi bước ra thì đồ đạc ngổn ngang dưới chân như chiến trường. Ức quá tôi ngồi thụp xuống khóc tu tu.

Lúc này anh mới chạy ra cuống quýt ôm tôi xin lỗi. Thì ra lí do anh nổi điên là vì những dòng tin nhắn than mệt mỏi, trách chồng với cô bạn thân vì phải nấu nướng, chuẩn bị tiệc tùng vì bữa tiệc kỷ niệm không cần thiết đó. Anh nói anh muốn làm tôi vui nhưng không ngờ lại bị tôi mắng trách thậm tệ vậy nên mới tức giận.

Sau đó còn hàng trăm lần khác. Tức giận lên là anh đập, đập và đập. Vui lên thì lại tự đi mua bù vào. Tôi không bỏ tiền ra mua bất cứ thứ gì cả vì trước sau gì nó cũng sẽ bị anh đập.

Có lần anh phát hiện tôi giấu một cây vàng dưới tủ giày. Vốn dĩ vàng đó tôi để phòng đau bệnh nên không cho anh biết. Nào ngờ anh dọn tủ giày phát hiện ra. Anh cho rằng tôi không tin tưởng chồng nên đập hết chén bát. Tôi quen rồi nên thây kệ, đập đã rồi tự dọn chứ tôi chẳng thèm dọn nữa.

Cũng vì tính khí ấy mà nhiều lần nhà tôi trở thành đề tài tám chuyện cho mấy bà hàng xóm. Cứ nghe tiếng loảng xoảng, rầm rầm là mấy bà lại chạy sang hóng chuyện.

Hai tháng trước, sau bao nhiêu ngày chịu đựng, tôi quyết định vùng lên "trị" chồng tội đập đồ. Chẳng là trong lúc dạy con học, tôi giận quá nên mắng con vài câu. Chồng tôi đang nấu canh nghe được liền ném cả nồi canh ra sàn nhà.

Mỗi khi chồng cáu giận, tôi liền chỉ vào bản cam kết được treo trang trọng trên tường... - Ảnh 2.

Chồng tôi sững sờ, đứng trân trân nhìn tôi. (Ảnh minh họa)

Chồng tôi là thế, điên lên thì đập, càng đập càng hăng, càng hăng càng đập. Đập đến mỏi tay thì dừng. Tôi cũng chẳng vừa, tôi đi thẳng vào đập luôn cái tivi 49 inch anh mới mua vài tuần trước (cũng mua đền vào cái bị anh đập). Rồi tôi chạy vào nhà lấy cây chổi đập luôn cái điều hòa trên tường.

Chồng tôi sững sờ, đứng trân trân nhìn tôi. Không thấy tôi dừng tay, anh vội vã lao tới giữ tôi nhưng tôi vẫn la hét đập vỡ 2 cái bóng đèn mới dừng lại. Lần này nhà nội thấy "biến căng" quá cũng chạy sang can ngăn. Tối đó cả nhà họp gia đình. Tôi một hai đòi bỏ chồng vì không thể chịu nổi tính đập phá đồ đạc của chồng. Tôi vừa khóc vừa kể ra biết bao nhiêu thứ. Nếu anh không đập, mua lại rồi đập tiếp thì giờ vợ chồng tôi có thể sửa nhà được rồi.

Thế là mọi người quay sang trách mắng chồng tôi. Mẹ chồng còn bắt anh viết giấy cam kết không đập đồ nữa. Sau khi anh viết bản cam kết, tôi ép plastic tờ giấy đó và treo trang trọng trên tường. Từ đó đến nay dù giận vợ anh cũng không dám đập thứ gì nữa, vì mỗi lần anh cáu giận, tôi liền chỉ vào bản cam kết. Vậy mới nói phụ nữ lâu lâu phải vùng dậy chứ không là bị chồng đè như lò xo ngay, phải không chị em?

Chia sẻ