BÀI GỐC Mình nhất quyết chỉ lấy chồng có nhiều tiền và giỏi "chuyện ấy"

Mình nhất quyết chỉ lấy chồng có nhiều tiền và giỏi "chuyện ấy"

Nếu lấy chồng mà không có 2 tiêu chí này thì mình thà ở vậy nuôi thân cho nhẹ gánh trách nhiệm.

14 Chia sẻ

Mình hả hê dù bị mẹ người yêu hắt nước ngay lần đầu ra mắt

Bắc Hà,
Chia sẻ

Sau khi nói xong câu nói trên, mình đã bị mẹ người yêu hắt cả ly nước vào mặt nhưng mình vẫn thấy hả hê và xứng đáng.

Mình là một cô gái nhỏ bé, nghèo tiền nhưng giàu lòng tự trọng nên rất khó sống ở thành phố nơi mà hở cái gì cũng quy vật chất ra giá trị con người. Gia đình mình ở thành phố nhưng không có nhà mặt phố, không có bố làm to. Ngược lại, mẹ mình bán quán nước vỉa hè, bố làm phụ hồ nhưng sức khỏe ngày càng yếu nên chẳng kiếm được bao nhiêu. Nhà mình có 4 chị em, bố mẹ mình vất vả nuôi chúng mình được học hành.

Cái tội của mình là nghèo nhưng vẫn đèo bòng đánh đu với các mối quan hệ công sở, quen biết với người có tiền và địa vị. Mình không muốn thế nhưng môi trường công việc bắt mình phải thế. Không hiểu mình may mắn hay xui xẻo khi được làm việc ở nơi mà đồng nghiệp toàn thuộc diện con ông cháu cha ngày cưỡi BMW đi làm, tối chi hàng triệu đồng để lên bar. Trong môi trường đó mình thực sự rất lạc lõng. Nhà xe công ty trơ trọi một chiếc xe số rách nát là của mình. Trong công việc, rất nhiều lần rõ ràng là mình có thực lực nhưng vẫn bị “xử” ép do không có tiền, có quyền lẫn có thế.

Mình hả hê dù bị mẹ người yêu hắt nước ngay lần đầu ra mắt
Mình năm nay 30 tuổi, không nổi bật, không gia tài (Ảnh minh họa)

Lại nói về con đường tình duyên của những người như mình. Đã có rất nhiều người làm quen với mình. Nhưng đi cà phê được 1-2 hôm và khám phá ra gia cảnh thật sự của mình thì họ lặng lẽ rút lui và xóa số điện thoại. Dường như ai cũng sợ xấu mặt khi có nhà bạn gái, vợ khốn khố như nhà mình, lại đông anh chị em mà cũng chưa ai đâu ra đâu nên biết đâu sau này lại bị nhờ vả tiền bạc.

Thế nên mình không tin vào thứ tình yêu gọi là vô điều kiện hoặc yêu vẻ đẹp nội tâm. Thời đại này ai cũng yêu bằng mắt, hẹn hò với nhau luôn đem theo cái máy tính bên người để tính gia sản, tiền bạc xem cưới về liệu có lợi hay không.

Nhất là với lứa tuổi 30 như mình, không xinh đẹp, không nổi bật, không gia tài thì không đời nào có ai muốn cưới về làm vợ. Chỉ mới đây thôi mình đã phải tống tiễn thêm một mối tình hụt.

Mình và anh ấy quen nhau được 6 tháng, anh ấy cũng biết gia cảnh không mấy sáng sủa của nhà mình nhưng vẫn muốn bố mẹ hai bên gặp mặt nhau xem thử.

Hai nhà hẹn nhau ở nhà hàng, nhà anh ấy đến trước, mình cùng bố mẹ đến sau. Ngay từ phút đầu tiên, bố mẹ người yêu đã khiến mình phải điên tiết. Bố mẹ anh nhỏ tuổi hơn bố mẹ mình nhưng lúc bố mẹ mình vừa tới họ lại không đứng dậy chào cho phải phép. Trong ánh mắt họ tràn ra một nỗi xem thường và cả thất vọng. Mẹ anh còn liếc xéo anh như thể trách móc anh vì đã quen một người mạt hạng như mình.

Họ nhìn bố mẹ mình dò xét từ đầu đến chân một cách khinh khỉnh. Khi bố mình đưa tay ra bắt, bố anh lại giả vờ không thấy đưa mắt tìm nhân viên để gọi món. Bố mình chân chất tội nghiệp rụt rè rút tay lại. 

Suốt bữa ăn, bố mẹ người yêu trò chuyện dấm dẳng rất khó chịu. Mình ngồi nghe vừa buồn vừa giận. Cứ như thể mẹ anh sợ chúng mình cưới đến nơi nên một mực bảo “Thằng con nhà tôi trông thế chứ còn nhỏ dại, chưa vội lấy vợ được đâu. Nó phải lo sự nghiệp trước đã”. Mẹ mình vốn hiền lành ít đáp trả ai nhưng chắc nôn nóng cho mình lấy chồng nên bảo: “Tam thập nhi lập, trời sinh voi sinh cỏ, cưới nhau về là sống được hết chị ơi”.

Ngay lập tức mẹ người yêu nói ra một câu vô cùng thiếu suy nghĩ và đáng giận “Sống thì phải ra sống chứ buôn thúng bán mẹt thiếu trước hụt sau mà cũng gọi là sống à?”. Mẹ anh ám chỉ việc mẹ mình bán nước vỉa hè. Mình sốc trước lời của mẹ anh còn bố mẹ mình thì sửng sốt không khác gì bị tạt nước vào mặt. 

Trước cảnh tượng đó, bất chợt mình nhớ lại một câu chuyện đã từng đọc khi còn nhỏ. Người bố làm thợ sửa ống khói nên lúc nào cũng lấm bẩn nhưng ông lại dạy con phải tự hào về những vết ố trên người ông vì đó là vết cần lao chứ không phải vết bẩn.

Mình nghĩ đến danh dự của bố mẹ và cả lòng tự trọng của mình. Mình bất kể mọi chuyện đến đâu thì đến, đứng bật dậy tuôn một tràng dài: “Bố mẹ cháu tuy nghèo nhưng không có lỗi để phải ngồi đây chịu đựng sự thiếu tôn trọng của hai bác. Lỗi là ở cháu vì đã chọn nhầm người thiếu nền tảng giáo dục để yêu”.

Mặc dù hôm ấy sau khi nói xong câu nói trên, mình đã bị mẹ người yêu hắt cả ly nước vào mặt nhưng mình vẫn thấy hả hê và xứng đáng. Cưới hay không cũng mặc, sống nghèo không chết, nhưng sống thiếu lòng tự trọng mới chết. Hôm đó mình đã kéo bố mẹ đi trước sự ngỡ ngàng của gia đình anh ấy và cả những khách tò mò xung quanh.

Mình hả hê dù bị mẹ người yêu hắt nước ngay lần đầu ra mắt

Thế là mình lại có thêm một lần lỡ đò nữa nhưng mình cũng không buồn nhiều, ngược lại còn hả hê (Ảnh minh họa)

Vì chuyện này mà mẹ mình khóc suốt vì đã lỡ “một đám tốt như thế”. Chỉ có bố hiểu và ủng hộ mình nên bảo “Như thế có gì mà tốt, con gái chúng ta xứng đáng được gả vào một nhà có nhân cách tốt hơn”.

Thế là mình lại có thêm một lần lỡ đò nữa. Nói thế chứ mình cũng buồn lắm vì ngoài bố mẹ anh thì anh ấy là người đàn ông tốt nhất mình từng gặp. Nhưng chuyện đã xảy ra mình không muốn níu kéo. Bởi có cố yêu và lấy nhau thì khi cưới về mình sẽ chịu sỉ nhục dài dài. Mình như thế có cứng đầu lắm không? Hi sinh tình yêu để có danh dự, nhưng thế đúng hay sai?

Chia sẻ