Không sợ chọn nhầm nghề, chơi nhầm bạn, chỉ sợ nhất là chọn nhầm chồng

Hường Phạm,
Chia sẻ

Tôi nghĩ mình có thể kết hôn năm 30, 40 hay thậm chí 50 tuổi, miễn là khi ấy tôi cảm thấy mình thật sự sẵn sàng và hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì làm gì có deadline?

Năm nay tôi 27 tuổi. Hiện tôi làm phóng viên cho một tờ nhật báo. Công việc bận rộn từ sáng cho tới tận khuya. Những ngày cuối tuần, tôi cũng tranh thủ đi gặp nhân vật để hoàn thành đề tài đã đăng ký trước với sếp. Tôi yêu công việc và thích cuộc sống bận rộn. Nhưng trong mắt bố mẹ, hình như tôi đã chọn lầm nghề.
 
“Con gái làm báo cực thân lắm con ơi!”, “Nhìn người ta xem, 25 tuổi người ta đã có con bồng con bế, con mình thì gần 30 rồi vẫn chả ma nào thèm rước…”, “Cứ chạy như ngựa suốt ngày thế thì thời gian đâu để yêu rồi sau này chăm sóc gia đình hả con?”… Và thế là bố mẹ đổ hết lỗi lên công việc của tôi: Vì công việc mà tôi không có thời gian yêu đương, vì công việc mà con gái của bố mẹ nay đã trở thành “gái ế”. 

gái ế

Đồng nghiệp, họ hàng, láng giềng, thậm chí cả những người bạn tôi mới quen… đều nhất loạt gọi tôi là “gái ế”. Như thể tôi là con cá mớ rau ở phiên chợ chiều, chợ gần tàn rồi mà tôi vẫn còn nằm chỏng chơ ở đó. 

Nhiều lúc bức xúc quá, tôi chỉ muốn gào lên với mọi người một trăm lần, một nghìn lần rằng: “Tôi không phải là gái ế! Tôi không phải là một món hàng đang chờ người tới lựa”. Nhưng nào có ai nghe!
          
Chẳng phải vô cớ mà tôi ngại về quê vào mỗi dịp lễ Tết. Trong khi mấy đứa em họ của tôi đã chồng con đề huề thì tôi vẫn một mình lẻ bóng. Thế nên chẳng hẹn mà gặp, mỗi lần về là bao nhiêu con mắt chỉ trực đổ dồn hết về phía tôi: “Có người yêu chưa?”, “Bao giờ lấy chồng?”, “Ối giời ơi, định làm gái già đấy à?”… 

Thực lòng nhé, tôi còn thấy mình “lão hóa” chậm hơn mấy cô em họ lấy chồng sớm (18 tuổi đã lấy chồng, 20 tuổi là con ẵm con bồng) để rồi bây giờ một nách hai - ba con, cuộc sống tất bật tới mức chẳng có thời gian để chải lại mái đầu, chỉnh trang lại bộ quần áo. Chưa kể vì kết hôn lúc còn quá trẻ, mấy cô em họ của tôi chưa có kinh tế riêng, cuộc sống vẫn còn phụ thuộc vào gia đình hai bên, con cái cũng để ông bà nội ngoại nuôi hộ. Những lúc vợ chồng mâu thuẫn cũng chỉ biết lớn tiếng với nhau, rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay, “mày mày, tao tao”. Sống như thế thì trưởng thành và hạnh phúc thế nào được?!

gái ế

Ông bà tôi than phiền, ở quê, con gái tới mười tám, đôi mươi là phải lấy chồng rồi. Bố mẹ tôi thì bảo phải ngoài hai mươi (tức tốt nghiệp Đại học xong) lấy chồng mới là chuẩn nhất. Bạn bè tôi lại bảo cứ đi làm và sống cuộc đời tự do vài năm đi đã rồi kết hôn vẫn chưa muộn. Tôi thì chưa bao giờ quy định tuổi kết hôn cho chính mình. Tôi nghĩ mình có thể kết hôn năm 30, 40 hay thậm chí 50 tuổi, miễn là khi ấy tôi cảm thấy mình thật sự sẵn sàng và hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì làm gì có deadline?
         
Tôi biết, có rất nhiều cô bạn (lẫn cậu bạn) đang ở trong tình cảnh giống tôi: Bọn tôi yêu công việc và (tạm thời) chưa có tình-cảm-thực-sự với bất kỳ ai. Trong khi bọn tôi còn chưa sẵn sàng để yêu, để nghĩ về một mối quan hệ nghiêm túc hay một happy ending thì gần như cả thế giới đều hối thúc bọn tôi hãy mau chóng kết hôn và sinh con đẻ cái. 

Tôi không phải một cô gà mái cứ tới đúng kì thì phải rớt hột, tôi cũng chẳng phải một cô heo nái đã quá lứa xuất chuồng. Tôi cũng có những kế hoạch và suy nghĩ riêng của mình. Chuyện kết hôn với tôi phải xuất phát từ tình cảm. Mà chuyện tình cảm thì các bạn có chủ động tìm đến nó, o ép nó, hối thúc nó được hay không? Hay mọi người muốn tôi cứ “nhắm mắt đưa chân” chọn đại một ai “đường được, tàm tạm” lấy làm chồng, để rồi tình cảm thế nào, suy nghĩ thế nào, định hướng thế nào,… hồi sau rồi tính? Có liều lĩnh và dại dột quá không?

gái ế

Tôi không sợ chọn nhầm trường, nhầm nghề, chơi nhầm bạn… tôi chỉ sợ nhất là chọn nhầm chồng. Nếu chọn nhầm trường, tôi có thể học lại. Nếu chọn nhầm nghề, tôi có thể chọn nghề lại, hoặc chẳng cần, tôi vẫn có thể coi đó là nghề-tay-trái, nếu thích. Nếu chọn nhầm bạn, tôi bỏ kết bạn, rồi tìm bạn mới. Nhưng nếu chọn nhầm chồng, đặt trái tim nhầm chỗ (mà ngay cả lúc đó trái tim tôi thậm chí còn chẳng rung động nhiều như tôi nghĩ) thì hậu quả sẽ thế nào? Cuộc hôn nhân của tôi sẽ ra sao, và rồi các con tôi nữa? 

Kết hôn đâu phải một canh bạc để ai cũng có thể ủn mông tôi và nói rằng: “Ôi, cưới đi chứ, vội vàng lên đi chứ!”. Mọi người mất gì khi giục giã tôi như thế? Chẳng gì cả, phải không?
         
H., cô bạn cùng lớp Đại học của tôi là người kết hôn sớm nhất lớp. H. kết hôn trước cả ngày chúng tôi nhận bằng Tốt nghiệp Đại học. Cả lớp ai cũng xuýt xoa khi tham dự đám cưới của bạn ấy: Xa hoa, lộng lẫy nhưng vẫn ấm cúng vô cùng. Bẵng đi vài năm, ngày gặp lại, tôi thấy H. trở thành bà mẹ đơn thân. H. mua một căn chung cư trả góp, một mình nuôi hai đứa con nhỏ. H. không kể nhiều về cuộc hôn nhân của mình, càng chẳng đả động gì tới ba của hai đứa trẻ. Tôi cũng không tiện hỏi. Chỉ thấy buồn vì bạn mình đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng cũng có chút gì đó vui mừng vì bạn ấy đã vượt qua được nó rồi, dù cái giá phải trả quá đắt. Lúc chia tay, H. chỉ kịp nói với tôi: “Lẽ ra, tao phải kiếm một công việc thật ổn trước khi lấy chồng. Tao phải ra ngoài đi làm, va chạm, gặp gỡ thêm thật nhiều người. Tình yêu của tao chưa từng được thử thách. Và tao đã phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình”. 

gái ế

Tôi cũng quen một cô bạn yêu cuộc sống độc thân, có người yêu nhưng không muốn kết hôn, chuyện sinh con tất nhiên là không thể. Nếu bạn nghĩ cô bạn của tôi lập dị, hoặc bạn ấy từng có những cuộc tình buồn, hoặc gia đình bạn ấy không hạnh phúc… thì tôi khẳng định là không phải. Bạn tôi chỉ đơn giản không phải là tuýp phụ nữ của gia đình. Bạn tôi thích làm việc, đi du lịch, kết bạn, và yêu. Bạn ấy rất ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của bố mẹ mình và chưa bao giờ ngừng khen mẹ mình là “Bà mẹ vĩ đại”. “Tao không thích kết hôn, không thích nấu nướng, không đủ kiên nhẫn để chăm sóc và chơi đùa với bọn trẻ con. Nhiều người bảo tao sống ích kỉ, nhưng tao thà bị mang tiếng là ích kỉ để được là chính mình. Thà bị ghét vì là chính mình”. Bạn đã tâm sự với tôi rất thật lòng như thế. 

Chúng ta vẫn hay có thói quen áp đặt cách suy nghĩ của mình lên cuộc sống của người khác, lấy khái niệm về “hạnh phúc” của mình làm quy chuẩn để người khác noi theo. Như bố mẹ tôi, ông bà tôi, cô dì chú bác tôi, hàng xóm của tôi… luôn nghĩ, mục đích lớn nhất của đời người con gái là lấy được một tấm chồng tử tế rồi sinh con, còn công việc “làng nhàng” thế nào cũng được. Nhưng tôi không thể chiều theo mong muốn của bố mẹ mà gạt qua suy nghĩ và cảm xúc của chính mình. 

Thế nên, nếu bây giờ, một ai đó vẫn nói với tôi về độ tuổi thích hợp để kết hôn và sinh con, thì tôi chỉ có thể trả lời rằng, chẳng có độ tuổi nào thích hợp hết. Tuổi tác cũng quan trọng, nhưng chắc chắn đó không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất, với riêng tôi, chính là sự trưởng thành. 

Sự trưởng thành sẽ đem lại cho tôi một cuộc hôn nhân hạnh phúc, hoặc sẽ giúp tôi tìm được cách “bơi” ra khỏi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Bằng cách này hay cách khác, tôi nhất định phải được làm chủ cuộc sống riêng của mình. 
Chia sẻ