Khổ sở vì chồng không làm ra tiền, phải sống phụ thuộc mẹ chồng
Chồng tôi lương tháng chỉ 3-4 triệu, tôi lại đang nuôi con nhỏ nên công việc cũng không được như xưa. Kinh tế gia đình phải dựa vào bố mẹ chồng, bởi vậy mà tôi phải "nhịn đắng nuốt cay" dù gia đình chồng đối xử tệ bạc.
Vợ chồng tôi cưới nhau gần 4 năm nhưng đã có 2 cô con gái. Con nhỏ, chi tiêu cái gì cũng tốn kém, đấy là chưa kể khi con cái ốm đau. Chồng tôi trước đây làm ở xa, nhưng khi lấy vợ, nghe lời bố mẹ chuyển về gần nhà, xin vào xã làm phát thanh, mỗi tháng lương chỉ 3-4 triệu, có giai đoạn phụ trách kiêm nhiệm thêm vài việc thì lương cao hơn được chút nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Tôi làm giáo viên mầm non, lương 3 cọc 3 đồng, chẳng có thời gian làm thêm việc gì khác nên hầu hết phụ thuộc vào đồng lương từ cơ quan. Vợ chồng tôi sau khi cưới vẫn ở chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi là người ghê gớm, lại hay coi khinh người khác vì nghĩ gia đình mình giàu có hơn.
Đúng là nhà chồng tôi cũng có của ăn của để, từ khi chúng tôi cưới, bố mẹ chồng cũng phải đỡ đần chúng tôi nhiều về kinh tế. Nhưng mỗi khi cho con cháu được 1 đồng, thì bà lại nhiếc móc, nói tôi hay ăn lười làm, chẳng được tích sự gì, đến đẻ cũng không đẻ được con trai. Mẹ chồng tôi vẫn thường xuyên nói với tôi rằng, nếu tôi không đẻ được cho nhà đứa cháu đích tôn, đến lúc ấy bà có dẫn "vợ bé" về cho chồng tôi thì tôi cũng đừng oán trách. Tôi không hiểu sao, một người mẹ, một người bà lại có thể nói ra những lời như vậy.
Bao năm về làm dâu, tôi vẫn sống trong sự tủi nhục, bị gia đình chồng coi thường, chồng thì nhu nhược, nghe lời mẹ, chưa từng dám bảo vệ vợ. Tôi chỉ muốn ly hôn nhưng nghĩ mình cũng chẳng đủ kinh tế nuôi 2 con nên lại phải nhẫn nhịn.