Em chồng cằn nhằn chị dâu không biết trông con để bé khóc đêm, tôi nói nhẹ 1 câu khiến mẹ chồng cũng phải bênh vực
Em chồng chẳng chút cảm thông cho tôi, lại còn buông lời trách móc. Tôi giận điếng người mà vẫn phải cố giữ bình tĩnh đáp trả 1 câu.
Đi lấy chồng, tôi thấy cũng không toàn một màu đen như mọi người vẫn hay bảo. Bởi lẽ, Tuấn chồng tôi khá tâm lý và chiều vợ, chỉ có điều anh hay phải đi công tác xa. Còn mẹ chồng tôi là giáo viên nghỉ hưu, tuy hơi khó tính nhưng bù lại cũng rất quan tâm con dâu. Bố chồng tôi thì khỏi nói, ông là người hiền lành, vui tính, luôn đứng ra giải quyết những mâu thuẫn trong gia đình.
Mối bận tâm duy nhất của tôi có lẽ chỉ là cô em chồng đang học năm 2 đại học. Con bé bình thường ở chung cư riêng gần trường học, tới cuối tuần hoặc hôm nào có việc gì mới trở về nhà (nhà chồng tôi cách trường học của con bé khoảng 20km).
Nói thế nào nhỉ, do gia đình cũng có điều kiện nên chiều chuộng, cô em chồng khá đỏng đảnh và lười biếng. Quần áo thay ra cũng không chịu giặt, bát đũa ăn chẳng bao giờ chịu rửa. Và tôi bực nhất là hay làm nũng xin tiền Tuấn.
Thử nghĩ xem, chúng tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường, tiền lương kiếm được cũng phải dành dụm lo cho tương lai. Ấy vậy mà cứ vài hôm con bé lại gọi điện, nhắn tin ỉ ôi xin anh tiền. Mà mỗi lần thế nào có ít, phải đôi triệu ấy chứ.
Rồi nó hay rủ rê anh chị đi du lịch, đi xem phim, ăn uống, mua sắm sang chảnh - đương nhiên chúng tôi là người phải quẹt thẻ, mở hầu bao. Tóm lại 1 tháng chúng tôi chi tiêu 7 - 10 triệu các khoản ăn uống, sinh hoạt thì chi cho em chồng tới chục triệu. Thử hỏi, nếu mọi người ở trong trường hợp của tôi có quý mến em chồng nổi không?
Từ ngày tôi mang thai, do sức khỏe yếu nên tốn không ít tiền siêu âm, thăm khám định kỳ, mua thuốc bổ... Cũng từ lúc này, tôi tuyên bố với Tuấn cần phải quản lý tài chính chặt chẽ hơn, không vung tay quá trán nữa. Tôi cũng đề nghị anh không chiều chuộng em gái thái quá, chỉ cho tiền, mua quà những dịp sinh nhật, lễ Tết... Tuấn đồng ý, đương nhiên anh cũng biết tôi mang thai chi tiêu tốn kém như thế nào mà.
Tuy nhiên, cũng chính từ đây mà em chồng trở mặt, biến thành "giặc bên Ngô" chính hiệu. Con bé ghét tôi vô cùng, ghét luôn cả đứa cháu chưa chào đời. Tuấn cũng không nói được, chỉ bảo vợ: "Thôi, em kệ nó. Tính nó trẻ con, được chiều chuộng nên thế. Máu mủ ruột rà, bỏ sao được. Mai này em sinh con, con bé sẽ yêu quý cháu thôi."
Nhưng mà không mọi người ạ. Lúc tôi sinh con cũng là lúc mẹ chồng tôi cắt thêm 1 khoản tiêu vặt của em chồng. Và thế là thay vì ở lì chung cư riêng cả tuần như trước, ngày nào nó cũng đi đi về về. Chị dâu - em chồng vốn đã không ưa nay lại thường xuyên đụng mặt nên càng ghét nhau.
Nhưng lườm nguýt tôi thế nào cũng xong, em chồng lại còn có kiểu phàn nàn, kêu than cả về thằng cu Mít mới đáng ghét. Đỉnh điểm là một tối nọ, con trai tôi bị sốt do mọc răng nên quấy khóc. Tôi nóng ruột lắm, ôm con mà lòng xót xa vô cùng. Thế mà em chồng thì dậm chân bình bịch, mở cửa phòng lao vào mắng sa sả: "Chị trông con kiểu gì thế, quấy khóc cả đêm thế ai mà ngủ được?"
Tuấn mắng em chồng 1 trận. Nhưng bữa sáng hôm sau, em chồng vẫn tiếp tục phàn nàn với bố mẹ chuyện trẻ con khóc điếc tai, mỉa mai chị dâu không biết chăm con.
Tôi tức quá nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh và bảo: "Thế đêm nay chị cho cu Mít sang để em trông xem bé có nín khóc không nhé! Mà hôm qua Mít đang ngủ, cô lại xông vào làm cháu giật mình, khóc to hơn đấy!"
Nghe tôi nhẹ nhàng nói, mẹ chồng liền hiểu ra mọi chuyện. Tới nước này, bà cũng không thể bênh cô con gái đỏng đảnh mà lên tiếng trách mắng. Bố chồng tôi còn thêm câu: "Không ngủ được thì về nhà riêng" khiến con bé tức lộn ruột.