Đồng nghiệp cứ nằng nặc tặng tôi túi quà toàn trứng gà quê, ai ngờ trong đó là cả một gia tài giấu kín

Leviosa NF,
Chia sẻ

Hóa ra linh cảm của tôi là đúng, số tiền 120 triệu ấy quả thực đã được dự tính ngay từ đầu.

Tôi làm thiết kế bao bì sản phẩm cho một công ty quảng cáo. Công việc cũng vất vả nhưng vì quy mô nhỏ nên lương lậu cũng chỉ đủ sống, con gái như tôi còn được chứ có chồng con là thiếu ngay.

1 tháng trước, bố tôi đột ngột bị tai nạn giao thông trên đường đi làm, máu tụ trong não nhưng không thể mổ ngay do cơ địa máu khó đông. Nếu vẫn liều mổ, tình trạng yếu ớt của bố tôi sẽ đi vào bế tắc và có thể không bao giờ cứu vãn được. Thế nên phải chờ đợi và theo dõi từng ngày, từng ngày một. Mỗi ngày nằm viện, gia đình tôi phải chi trả hơn 10 triệu đồng cho tiền chăm sóc đặc biệt, tiền phòng, tiền thuốc và đủ thứ dịch vụ khác. 

Từ ngày đó tôi cứ xin nghỉ liên miên, đi làm được 2 ngày thì tôi xin nghỉ 4 ngày rồi nhờ mọi người làm đỡ. Đơn hàng của khách tôi đành chuyển cho đồng nghiệp vì không kham nổi. Đi làm 3 năm tích cóp được hơn 50 triệu mà giờ cầm cự chưa được 1 tuần đã hết, mẹ tôi về quê chạy vạy cũng chỉ được gần trăm triệu. Vậy mà trong lúc nguy khốn nhất tôi đã được cứu một cách đầy bất ngờ.

Đồng nghiệp cứ nằng nặc tặng tôi túi quà toàn trứng gà quê, ai ngờ trong đó là cả một gia tài giấu kín - Ảnh 1.

Hôm đó tôi đến công ty sau cả đêm trông bố trong viện, mặt tôi trắng bệch và nhợt nhạt, tóc bết lại và lờ đờ như người chết trôi. Đơn của khách làm không kịp, tôi bị phạt 20% lương tháng. Buồn chán và bất lực, tôi trốn ra cầu thang bộ ngồi khóc. Mẹ tôi lại gọi điện báo, tình trạng của bố tôi tiến triển rất chậm, máu tụ chưa tan hết nên cứ nửa tỉnh nửa mơ, không nhận diện được ai cả.

Tối đó tôi ở lại làm muộn cùng anh Hoàng. Anh Hoàng là người tử tế, trước đây cũng một thời để ý tôi nhưng tôi cự tuyệt. Anh tốt nhưng lại quá hiền lành đến nhu nhược. Thật lòng thì cũng có lúc tôi rung động trước anh nhưng tôi dặn lòng không được thế. Đã không muốn có tương lai thì tuyệt đối đừng cho người ta hy vọng, thà tôi lạnh lùng với anh để anh bỏ cuộc còn hơn. Tối nay làm cùng anh, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều nữa, nào ngờ...

Đồng nghiệp cứ nằng nặc tặng tôi túi quà toàn trứng gà quê, ai ngờ trong đó là cả một gia tài giấu kín - Ảnh 2.

Anh mua cho tôi ít bánh nóng và sữa ngô cho ấm bụng. Lúc tôi chuẩn bị về, anh bảo có chút quà quê muốn gửi cho mẹ và em tôi. Tôi khá bất ngờ nhưng chỉ nghĩ vì tình anh chưa hết nên anh mới để tâm đến tôi như vậy, nhưng không. Khi trở về nhà, tôi mở quà ra và trong đó là một cọc tiền được gói kỹ trong giấy báo. Số tiền là 120 triệu đồng cùng 1 mảnh giấy nhỏ: "Em lấy số tiền này lo cho bố và gia đình, đừng áy náy gì cả. Anh giúp vì anh muốn giúp chứ không phải vì anh muốn ràng buộc em. Anh chưa cần ngay, khi nào em có thì trả anh cũng được".

Vừa đọc tin nhắn của anh mà mắt tôi nhòe nước, tôi chẳng thể hiểu nổi con người anh nữa. Tại sao tôi đã phũ với anh như vậy, đã quay lưng để anh phải bỏ cuộc mà sao anh lại đối tốt với tôi thế này? Đây là tiền riêng của anh tích cóp để lo cho gia đình, tôi chắc chắn. Năm nay anh đã 30, chẳng mấy chốc mà cần đến số tiền này. Nhưng với từng này bố tôi có thể điều trị tốt hơn, bố sẽ sớm về với cả nhà tôi thì sao? Tôi càng nghĩ càng thấy rối, nhận tiền của anh nghĩa là tôi lại mang nợ, nợ tình, nợ tiền, đời tôi lại như mớ bòng bong mất thôi.

Chia sẻ