Đàn bà biến chồng thành kẻ vũ phu thì quá nhục và ngu!
Chồng tôi bình thường tử tế như thế mà tôi lại ngu đần tạo điều kiện cho chồng đánh mình. Tôi thấy đàn bà chính chuyên mà lại khiêu khích biến chồng thành kẻ vũ phu thì quá nhục và quá ngu.
Chào chị Minh Khai với tâm sự "Mang bầu, tôi vẫn bị chồng đánh và bạo hành chuyện ấy"!
Khi đọc tâm sự của chị, tôi thấy chị quá hèn nhát và ngốc nghếch.
Hèn vì chị để chồng tát và đấm đá mình liên tiếp mà chẳng nói lại được câu nào,
chẳng thể bảo vệ được bản thân lấy một lần.
Bằng chứng là chị không chứng minh được đống đồ lót không phải do
mình treo ở chỗ nhạy cảm. Chị cũng chẳng dám phản ứng hay bảo vệ mình trước
những lời lẽ cay nghiệt của chồng, mẹ chồng và cứ nghĩ rằng “thuyền phải theo
lái, gái theo chồng".
Theo chồng, nghe lời chồng là điều tốt nhưng phải tùy trường hợp
chứ chị Minh Khai ạ. Chị như vậy thì sau này lấy cái gì chị có thể bảo đảm được
cuộc sống, hạnh phúc của đứa con mà chị đang mang?
Chị ngu ngốc khi cố gắng chịu đựng một cuộc sống mà hàng đêm bị
chồng hành hạ. Những hành động, câu nói của anh ta chứng tỏ chồng chị không
bằng loài cầm thú. Anh ta chẳng tôn trọng, thông cảm cho chị, hiểu chị một chút
nào.
Tôi thấy chồng chị hết thuốc chữa thật rồi. Những hành động của
anh ta như vậy mà chị còn một mực cho đó là một người chồng tốt, biết quan tâm
tới vợ ư? Xin lỗi chị, đó là một thằng đàn ông hèn kém, bám váy mẹ và vũ phu
thì đúng hơn.
Tôi thực sự thông cảm với hoàn cảnh chị đang gặp phải. Tôi khuyên
chân thành là, còn sống với người đàn ông đó ngày nào thì ngày đó chị còn khổ
sở. Và không chỉ bản thân chị khổ mà con chị sau này cũng bị ảnh hưởng rất
nhiều từ người bố đốn mạt này.
Tóm lại, là phụ nữ nhưng tôi thấy chẳng có người đàn ông nào được
quyền thể hiện thói vũ phu của mình nếu người vợ ấy không bằng lòng, không tạo
điều kiện. Chính sự nhu nhược, chịu đựng quá mức của chị đã khiến chồng chị thể
hiện thói xấu này.
Tuy nhiên, tôi cũng tâm sự thật lòng rằng, to mồm là thế nhưng tôi
cũng tự nhận mình là một người đàn bà hèn và ngu. Tôi hèn và ngu vì đã để yên
khi bị chồng đánh. Tôi cảm thấy tôi ngu và nhục nhã khi tạo điều kiện cho anh
đánh vợ một trận nảy đom đóm mắt.
Chồng tôi là một người đàn ông dễ nhìn, tâm lý lại hiền lành. Ai
nhìn vào vợ chồng tôi cũng phải thốt lên: “Quả này thì anh bị chị ăn thịt
rồi!”.
Còn tôi, là phụ nữ nhưng tôi khá nóng nảy. Chỉ một việc nho nhỏ là
tôi sẵn sàng nhảy chồm chồm, sửng cồ lên để xử lý. Thế nhưng từ ngày quen anh,
tôi lại học hỏi được nhiều thứ từ tính hiền lành, điềm đạm của chồng.
Vợ chồng tôi cưới nhau được gần 3 năm nay. Thời gian chung sống
với nhau tuy chưa gọi là quá dài nhưng như thế cũng không quá ngắn. Nói chung,
thời gian này đủ để chúng tôi hiểu nhau.
Mỗi ngày sống bên anh, tôi lại thấy hạnh phúc, yên ấm. Thế nhưng
mới đây, chúng tôi cũng xảy ra mâu thuẫn lớn mà mâu thuẫn này lại bắt nguồn từ
một vấn đề cỏn con.
Tôi lan man nghĩ không biết chồng có thấy nhục vì đánh vợ không. Chứ tôi là vợ sao thấy nhục vì để chồng đánh quá.
Hôm đó, tôi gặp rất nhiều việc ức chế: đồng nghiệp hiểu lầm, dự án
bị đình trệ, con thì ốm. Từ trăm thứ chuyện stress đến trong một lúc, tôi “láo”
với mẹ đẻ.
Anh về nhà, tôi như vớ được vàng và tâm sự nhiều thứ khó chịu đã
xảy ra. Ấy vậy mà, anh chẳng để ý đến. Tôi chạnh lòng và thất vọng vì những
điều tôi ước ao như một bờ vai tâm sự, cái ôm ấm áp, lời động viên và phương
hướng giải quyết từ chồng đều không có.
Sau khi nghe vợ ba hoa độ 5 phút, anh quay ra ôm lấy máy tính để
làm việc. Cảm thấy chồng không coi vợ ra gì, không quan tâm đến vợ nên máu nóng
dồn lên, thế là tôi quay ra cắn cảu: “Chồng chẳng ra làm sao, biết vợ buồn, gặp
nhiều chuyện stress, vậy mà chẳng mở mồm ra an ủi được vợ câu nào”.
Anh điềm đạm bảo: “Chuyện mâu thuẫn với đồng nghiệp là chuyện bình
thường, em thấy nó cần giải quyết ở đâu thì tự xử đi. Con ốm là chuyện chẳng
may, do thời tiết thôi, em đừng cả nghĩ. Em nên xin lỗi mẹ đi, mẹ làm gì mà em
lại thái độ với bà”.
Thấy anh nói như dạy đời, tôi lu loa lên: “Đúng là có chồng như
anh cũng vứt, lèm bèm giáo điều vớ vẩn”.
Anh tỏ thái độ không bằng lòng và quay đi làm việc tiếp. Chẳng
hiểu lúc đấy nghĩ gì, tôi xông ra dập máy tính của anh xuống. Vậy là bao dòng
code dang dở của anh tan biến theo màn hình.
Nhớ lại tôi vẫn sợ khi thấy thái độ ấy của chồng lúc ấy. Vẻ mặt
anh chưa từng tức giận và khó chịu như thế. Sau hành động của tôi, anh đứng dậy
và tát tôi liền gần chục cái cháy má.
Hậm hực, bất ngờ, cay cú, tôi khóc lóc rấm rứt trong chăn. Lần đầu
đánh vợ, chồng tôi sao nỡ nặng tay thế. Anh cho hàng chục cái tát lật mặt như
thế bao giờ. Càng nghe tiếng kỳ cục gõ máy tính của anh, tôi càng ấm ức khóc
to. Thế nhưng anh cũng "bơ" luôn và không thèm dỗ dành vợ.
Nghĩ càng điên tiết và uất ức, tôi nói trong lúc tức giận tột độ
với chồng. Tôi tính bỏ chồng luôn nên bảo: "Anh đúng là thằng chồng lòng
lang dạ sói. Tôi mà còn tiếp tục ở với anh thì không bằng con anh nữa".
Từ sau hôm ấy, vợ chồng tôi chiến tranh lạnh. Cũng tại tôi cố tình không thèm nói năng gì với anh dù tôi biết tôi sai. Đôi lần, anh cũng tỏ ý “thôi chúng ta huề nhé” nhưng tôi vẫn cay cú.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình ngu. Bởi vì chồng tôi bình thường tử tế như thế mà tôi lại ngu đần tạo điều kiện cho chồng đánh mình. Tôi thấy đàn bà chính chuyên mà lại khiêu khích biến chồng thành thằng vũ phu thì quá nhục và quá ngu rồi còn gì.
Có đêm nằm một mình trong phòng, tôi lan man nghĩ không biết chồng có thấy nhục vì đánh vợ không. Chứ tôi là vợ sao thấy nhục vì để chồng đánh quá. Bởi bình thường, anh yêu chiều tôi lắm. Như thế tôi mới thấy ngu khi để chồng đánh không tiếc tay.
Đang lúc băn khoăn tôi lại đọc được bài này. Bỗng dưng tôi muốn làm lành với chồng quá. Nhưng tôi chỉ sợ làm lành trước, chồng lại được thể và sau này lại được đà đánh vợ quen tay.
Làm sao để làm lành được với chồng bây giờ nhưng vẫn phải làm chồng sợ không dám tái phạm chuyện đánh vợ nữa? Tôi cứ nghĩ mà vẫn thấy thù chồng cái vụ đập vợ gần chục cái tát này quá các chị em ạ. Hay là tôi để lúc nào đó trả thù chồng?