Chồng vô trách nhiệm với gia đình còn đòi ly hôn

The Moon,
Chia sẻ

Từ khi con được 5 tháng tôi thấy chồng tôi thay đổi nhiều, anh dần dần không giúp vợ việc nhà, anh bảo đấy là việc của phụ nữ.

Kính gửi bạn đọc, tôi đang cảm thấy rất thất vọng. Tôi xin kể câu chuyện của mình để các độc giả cho tôi lời khuyên chân thành nhất!

Tôi 27 tuổi, chồng tôi hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi mới kết hơn được hơn 2 năm với 2 bàn tay trắng, tự thân 2 vợ chồng lo mọi việc, nói chung cũng khá vất vả. Khoảng thời gian đầu sau khi kết hôn chúng tôi khá hạnh phúc. Anh vốn chăm chỉ chịu khó, không ngại giúp vợ việc nhà như đi chợ, nấu cơm, rửa bát, lau nhà (trước khi kết hôn anh đã từng ở trọ 1 mình nhiều năm và tự mình phải làm những việc đó). Thu nhập của hai vợ chồng không cao nhưng cũng tàm tạm ổn định. Chín tháng sau tôi có bầu, tôi tưởng anh sẽ rất mừng nhưng tôi thấy anh không vui như tôi tưởng. Nhưng anh vẫn quan tâm tôi lúc bầu bí.


Từ khi con được 5 tháng tôi thấy chồng tôi thay đổi nhiều, anh dần dần không giúp vợ việc nhà, anh bảo đấy là việc của phụ nữ. Tôi bảo anh như vậy không công bằng, anh có cả hai bàn tay dành cho công việc, còn tôi chỉ có một bàn tay cho công việc thôi còn tay kia dành cho gia đình rồi, gánh nặng trên đôi tay tôi nặng lên gấp đôi. Gánh nặng về kinh tế và công việc trong gia đình gần như tôi phải lo hết.

Anh đi sớm về muộn, tối ăn xong lại đi ra ngoài uống nước chè, những ngày nghỉ anh không ở nhà giúp vợ. Tôi hỏi tại sao anh đi nhiều thì anh bảo công việc bận rộn, anh đi uống nước chè cũng để quan hệ với hàng xóm láng giềng. Anh kêu tôi không biết cư xử với mọi người, không ngoại giao này nọ. Tôi bận cả ngày với công việc cơ quan, về nhà lại túi bụi với việc con cái gia đình, đâu còn thời gian đi đâu? Anh khéo cư xử mà lúc vợ sinh con, con đau ốm cũng có ai họ hàng, bạn bè của anh đến thăm đâu?




Anh chỉ biết đi làm, có lần đi không về, đi qua đêm anh không cũng không báo trước. Anh cũng không quan tâm con trai thế nào, mặc dù cháu bé rất kháu khỉnh, đáng yêu. Anh ít khi chơi đùa với con, chẳng bao giờ mua cho con thứ gì. Tiền anh cũng không mang về cho tôi chi tiêu sinh hoạt, có tháng anh đưa tôi 500 nghìn đồng. Có lần con ốm, tôi nhắn tin bảo anh là “con ốm phải đưa đi bệnh viện”. Anh bảo: “Ốm thì đưa nó đi” nhưng lúc đó nhà hết tiền nên tôi bảo anh nhà hết tiền rồi, không có tiền đưa con đi viện. Anh im lặng, không có ý kiến gì nữa, cũng không hỏi thăm xem con ốm thế nào. Tôi thấy buồn, tủi thân cho mình và con.

Tôi dần dần thấy chán chồng, tình yêu dành cho chồng cũng hết. Tôi không quan tâm chồng đi đâu, làm gì nữa. Anh muốn đi thì đi, về thì về, tôi chỉ quan tâm tới con trai. Anh ôm quần áo ra ngoài ở riêng một thời gian nhưng do tác động của gia đình, anh lại quay về nhưng tình trạng vẫn vậy, không thay đổi. Không khí gia đình càng nặng nề hơn trước, cả 2 vợ chồng không nói chuyện với nhau, mẹ chồng tôi ở cùng càng làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.


Cách đây 2 tháng, anh ra tòa làm đơn ly hôn, anh kiên quyết để được ly hôn. Anh thuê nhà ra ở riêng. Tài sản chung cũng không có gì đáng giá ngoài cái nhà tập thể 30m2 được chia đôi. Tôi được quyền nuôi con trai. Từ khi anh bỏ đi đến nay đã hơn 4 tháng anh cũng không một lần về thăm con, cũng không gọi điện hỏi tình hình con thế nào và cũng không đưa tiền nuôi con. Tôi yêu cầu anh đưa tiền cấp dưỡng nuôi con nhưng anh vẫn không đưa.



Chúng tôi đang ra toà làm thủ tục ly hôn nhưng vẫn còn rất phức tạp vì phải qua nhiều lần hòa giải. Ban đầu tôi không đồng ý ly hôn vì tôi nghĩ đến tương lai của con trai mình. Nhưng suy nghĩ lại tôi thấy có lẽ ly hôn là giải pháp tốt nhất đối với tôi. Tôi chấp nhận như thế có đúng cho tương lai sau này của tôi và con trai tôi không? Hay giờ đây tôi nên làm thế nào? Các bạn đọc xa gần hãy cho tôi lời khuyên với!

Chia sẻ