Chào Joy, mẹ tưởng rằng mình không còn cơ hội làm mẹ nhưng con đã đến như ánh mặt trời

Thảo Hương,
Chia sẻ

Có lẽ với chị Trang, khoảnh khắc con chào đời là giây phút mà cả cuộc đời này chị sẽ không thể nào quên.

Meta Content NỀN TẢNG HẠNH PHÚC là dự án đồng hành cùng các bậc cha mẹ Việt và toàn xã hội với mục đích tạo dựng môi trường hạnh phúc cho những đứa trẻ, góp phần tạo nên một thế hệ khoẻ mạnh và hạnh phúc. Một đứa trẻ nhận được đủ sự yêu thương và lớn lên trong môi trường hạnh phúc sẽ có khả năng xử lý cảm xúc, tư duy logic và đương đầu với khó khăn hơn là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm.

Với dự án này, chúng tôi mong muốn được lan tỏa thông điệp "Đứa trẻ hạnh phúc là hạt nhân của một xã hội bền vững". Đây không chỉ là nhiệm vụ trực tiếp của bố mẹ mà cần sự đồng hành, chung tay của toàn xã hội.

Có con là điều kì diệu và thiêng liêng nhất đối với những bậc làm cha làm mẹ. Thế nhưng không phải ai cũng may mắn có cho mình niềm hạnh phúc ấy khi hành trình tìm con quá đỗi khó khăn và chông gai. Hy vọng, mong ngóng rồi lại thất vọng, đau khổ... tất cả các cung bậc cảm xúc ấy có lẽ chỉ có người trong cuộc là thấu hiểu hơn cả.

Và câu chuyện của chị Vũ Huyền Trang (sống tại Bắc Ninh) cũng là những dòng tâm sự đầy nước mắt như thế. Trải qua hành trình dài với nhiều cung bậc cảm xúc, em bé Nguyễn Vũ Hoàng Minh, tên ở nhà là Joy cũng đã chào đời. Hiện tại cậu bé 27 tháng tuổi, rất vui tính, hoạt bát, đáng yêu. Những dòng nhật ký là tâm sự của bà mẹ trẻ khiến nhiều người không khỏi xúc động.

Từng muốn ly hôn chồng, nuốt nước mắt chấp nhận làm người đàn bà "điếc"

Gửi em, chiến binh thứ 5 của mẹ!

Joy là em bé thứ 5 của mẹ, nhưng là em bé đầu tiên mẹ được nghe tim em đập. Là em bé đầu tiên mẹ được ôm ấp, hít hà. Là em bé đầu tiên cười với mẹ.

Đón được em, quả thật, không dễ dàng gì.

Mẹ lấy bố năm 2015, thì năm nào cũng được nghỉ thai sản: 2016, 2017, 2018, 2019, 2020.

Những ngày "làm bạn" với bệnh viện.

Suốt những năm tháng đó, mẹ đã từng lê la, chầu chực ở gần hết các bệnh viện ngoài Hà Nội, để khám xét, để tìm nguyên nhân vì sao các anh chị của Joy không ở lại. Nhưng, không ai biết.

Mẹ đã từng, suýt nữa thôi, chấp nhận số phận, làm người đàn bà "điếc". Thậm chí, mẹ cũng từng nghĩ đến việc li hôn để giải thoát cho bố Joy. Để bố có cơ hội để có một em bé, vì bố là con một nhiều đời.

Nhưng trong tim mẹ, chưa bao giờ ngừng khao khát. Khao khát có một em bé của riêng mình, em bé của tình yêu giữa bố và mẹ.

Năm 2020, 6 tháng sau lần nói tạm biệt đến anh/chị thứ 4 của Joy, mẹ đã vực lại tinh thần, để chuẩn bị cày cuốc kiếm tiền để lại đi chọc trứng, trữ đông và tìm người mang thai hộ. Vội vàng như vậy, vì dự trữ buồng trứng của mẹ sau lần thụ tinh nhân tạo IVF trước, đã xuống thấp lắm rồi. Nghĩa là, rất có thể, mẹ sẽ không có cơ hội làm mẹ.

Con đến như một mặt trời

Rồi, Joy đến, kì diệu và bất ngờ.

Mẹ biết đến sự có mặt của Joy sau gần 3 tháng không thấy "bà dì" ghé thăm. Tâm trạng ngổn ngang, không biết rõ là mừng hay sợ. Đã 4 lần rồi, mẹ bầu bí, nhưng đều phải kết thúc ở tuần thứ 8, 9 trong phòng phẫu thuật vì không thấy tim thai. Mẹ cũng từng sợ hãi, tuyệt vọng, chông chênh khi nhìn về quá khứ, và nghĩ đến tương lai. Nhưng, may mắn, con đến... như mặt trời.

Ngay sau khi xác nhận mẹ có thai, cũng là ngày bắt đầu chuỗi ngày tiêm, uống, đặt thuốc. Ngày nào cũng một mũi tiêm vào bụng, một mũi vào bắp tay, ngày 3 bữa thuốc uống, 2 bữa thuốc đặt, chưa tính thuốc bổ. Tuần đầu tiên, hai ngày lấy máu một lần, ven tay mẹ vỡ hết, tím bầm mấy mảng to đùng ở khuỷu tay.

Quãng thời gian mấy ngày chờ đến ngày đi siêu âm tim thai đằng đẵng như mấy trăm năm. Bước chân lên bàn siêu âm, tim mẹ đập nhanh như trống. Bác sĩ hỏi mẹ có phải bị huyết áp hay sao mà tim đập nhanh như thế. Mẹ nói vì mẹ sợ. Cũng đúng thôi, 4 năm, 4 lần trước, mẹ cũng nằm trên bàn siêu âm, nhưng 4 lần không có tim thai. Nên lúc ấy, mẹ hoang mang, căng thẳng hơn bao giờ hết. Bác sĩ an ủi mấy lần, kêu thả lỏng mới siêu âm được.

Rồi mẹ lặng lẽ quan sát, hình ảnh nhấp nháy nho nhỏ kia, chắc không phải ảo giác, là trái tim em phải không? Nhưng mẹ không dám hỏi. Dòng đồ thị lên xuống kèm tiếng đập thình thịch từ máy siêu âm lúc bấy giờ, mẹ thề, đó là cái khoảnh khắc tuyệt vời hơn tất cả, tất cả mọi thứ. Mẹ lúc ấy, giống như tâm hồn bị giam cầm dưới 49 tầng địa ngục bỗng được soi sáng bởi ánh sáng mặt trời. Mẹ oà khóc trong vô thức, trong vui mừng, trong kì vọng, đến nỗi không thở nổi, không nhấc nổi chân để đứng lên. Giây phút đó, mẹ đã chờ mong giống như cả đời người.

9 tháng 10 ngày trôi qua trong lo lắng

Rồi rất nhanh, cơn nghén ập đến, mẹ gần như không ăn uống được gì, ba tháng dòng dã ăn cháo trắng, mì trắng. Mẹ sợ tất cả các thứ mùi, kể cả mùi mắm mà mẹ từng nghiện ngập. Rồi mẹ phải rời xa cái bếp mà mẹ vẫn thích nấu nướng, mày mò món ăn, bánh trái. Mẹ xin nghỉ ở nhà để làm bạn với... chiếc bô. Người mẹ gầy xanh như con nhái, khiến ai cũng sợ. Đến mẹ cũng sợ cơ mà. 

Nhất là khi con đã lớn hơn trong bụng, em mỡ căng dần ra, càng ngày mẹ càng khó véo mỡ bụng để tiêm chống đông máu. Nên, lần nào mẹ tiêm cũng chần chừ mãi không dám cắm kim tiêm. Phải vật vã mãi mới tiêm xong. Quanh bụng mẹ đầy rẫy những vết tím bầm, có vết 2 tháng mới hết. Đến nỗi có khi không tìm được chỗ mà cắm kim tiêm nữa cơ.

8 tháng vất vả, bằng cách nào đó đã trôi qua. Mẹ phải ra Hà Nội thuê trọ gần viện để ăn trực nằm chờ. Vì việc say xe khủng khiếp của mẹ có thể đi vào huyền thoại, nên mẹ không dám ở nhà chờ cơn đau đẻ như các mẹ khác. Mẹ đã làm tất cả để loại bỏ những nguy cơ có thể ảnh hưởng đến việc con chào đời. Mẹ hầu như không ngủ được, vì mệt, vì mải để ý xem con ngủ thức lúc nào. Hễ lâu lâu không thấy con đạp là mẹ sợ hãi, là mẹ nghĩ đến đi viện. Mẹ chỉ có thể ngủ lại, khi con cho phép bằng cách đạp vào bụng mẹ để ra hiệu.

Em bé giờ đã lớn, trở thành tri kỷ của mẹ.

Rồi đến ngày khám định kì tuần 38, mẹ có dấu hiệu của tiền sản giật, các bác sĩ sau thăm khám, xét nghiệm, hội chẩn và tư vấn mổ luôn do tiền sử sản khoa nặng nề: 4 lần thai lưu. Các bác sĩ gọi con là "con quý", nên tất cả phương án đưa ra đều ưu tiên con. Vậy là mẹ nhập viện, và gặp được con.

Khoảnh khắc định mệnh nghe tiếng con khóc, mẹ cũng khóc theo. Mẹ trút hết tức tưởi, tủi hờn mà mẹ vẫn cất giấu thật sâu suốt nửa thập kỉ. 4 lần tiễn anh chị con, mẹ đã không dám khóc, hay ít nhất là không dám khóc trước mặt người khác. Chỉ khóc một mình và khóc trong mơ. Những tháng ngày ấy, đau đớn vô cùng, nhất là khi tự mẹ một mình gặm nhấm.

Giờ mẹ được khóc, một cách quang minh chính đại, khóc không sợ ai nhìn, không sợ ai thương hại hay chê cười. Mẹ khóc vì thấy ánh MẶT TRỜI, ở khắp nơi và TRONG TIM MẸ.

Mặt trời của mẹ, cho dù là hôm nay, hay bao nhiêu tháng trước, mẹ vẫn say sưa ngắm nhìn con ngủ, một cách mê mẩn, như chưa bao giờ đủ.

Joy của mẹ hôm nay hay nói, hay cười, xinh xắn, đáng yêu. Con là một chàng trai vui vẻ, như tên của con vậy.

Mẹ đã đánh đổi tất cả để có con, sau này, cũng vẫn vậy. May mắn góp nhặt cả đời, mẹ nguyện dành cả cho con. Chúc con một đời an nhiên, mạnh khoẻ.

Cảm ơn con đã chọn thắp sáng cuộc đời mẹ! Yêu con vô cùng, em bé Joy!

Chào Joy, mẹ tưởng rằng mình không còn cơ hội làm mẹ nhưng con đã đến như ánh mặt trời - Ảnh 4.

Chia sẻ