Bão ngoài trời dù mạnh đến đâu cũng không thể bằng bão trong nhà (Phần 1)

Q.H,
Chia sẻ

Thấy tôi ngồi đờ đẫn, anh bước vào cầm lấy que. Chúng tôi lại im lặng thêm vài phút trước khi anh cất tiếng nói rất quen thuộc...

Một cuộc tình 4 năm chắc cũng đủ để người ta hiểu về đối phương. Ấy thế mà tôi nhầm, nhầm một cách tai hại. Yêu nhau bằng khoảng ấy thời gian, tôi nào có hiểu gì về anh đâu.

Chúng tôi gặp nhau trong dịp thi đại học. Hai kẻ xa quê cùng nhau đi thi và được xếp ngồi cùng bàn nhau. Thế là nói chuyện, trao đổi số điện thoại và quen nhau.

Anh hơn tôi 4 tuổi, sau khi thực hiện nghĩa vụ quân sự xong mới học và thi đại học. Cũng có thể nói anh là người có ý chí, có nghị lực sống. Anh nói anh không muốn bị người đời coi thường, không muốn mãi mãi chỉ làm lính quèn mà không được làm sếp. Hoài bão cũng to lớn.

Bão ngoài trời dù mạnh đến đâu cũng không thể bằng bão trong nhà (Phần 1) - Ảnh 1.

Tôi và anh ta yêu nhau chỉ sau vài ngày gặp gỡ. (Ảnh minh họa)

Một tháng chờ đợi kết quả thi cử, chúng tôi liên lạc với nhau bằng điện thoại. Thi thoảng anh cũng tự viết những lá thư tay, gửi đường bưu điện cho tôi. Những lá thư nắn nót, tràn ngập yêu thương dù chúng tôi chỉ gặp nhau ngoài đời có vài ngày ngắn ngủi.

Rồi hai đứa vui mừng báo tin đã cùng đậu vào trường Sư phạm. Ngày khăn gói lên đường nhập học, hai đứa quyết định ở trọ cùng nhau. Một quyết định nan giải và táo bạo. Khi đó tôi nông cạn quá, bồng bột quá. Vì yêu anh nên tôi chẳng nghĩ gì nhiều. Tình đầu của tôi mà.

Tôi không cho gia đình biết chuyện mình sống thử với anh ngay những ngày đầu nhập học. Ban đầu chúng tôi rất giữ khoảng cách. Ban ngày, anh chở tôi đi học, đi chợ và nấu nướng cho tôi ăn như một người chồng thật sự. Ban đêm, anh ôm gối mền xuống nền gạch hoa ngủ. Tôi nằm trên giường rộng rãi một mình.

Bão ngoài trời dù mạnh đến đâu cũng không thể bằng bão trong nhà (Phần 1) - Ảnh 2.

Đêm đó chuyện gì đến cũng đến nhưng tôi chẳng mấy bận tâm. (Ảnh minh họa)

Chúng tôi vẫn trong sáng như thế tới tận năm 2 đại học. Khi đó, trong một lần mưa lớn, thấy anh nằm co ro dưới nền nhà tội nghiệp, tôi đã chủ động gọi anh lên giường nằm. Chuyện gì tới cũng tới. Tôi cũng mặc nhiên nghĩ đó là chuyện bình thường của các cặp đôi yêu nhau. Bạn bè tôi cũng đã làm "chuyện ấy" và vẫn đang rất hạnh phúc đấy thôi.

Vì không biết cách phòng tránh nên tôi nhanh chóng dính bầu. Khi que thử hiện hai vạch đỏ chót, tim tôi cứ như rớt ra ngoài. Tôi ngồi thần trong nhà vệ sinh, khóc không được, cười không được, đầu óc cứ trống rỗng vô cùng.

Mãi gần nửa tiếng sau, người yêu tôi mới gõ cửa vào. Thấy tôi ngồi đờ đẫn, anh bước vào cầm lấy que. Chúng tôi lại im lặng thêm vài phút trước khi anh cất tiếng nói rất quen thuộc: “Mai anh đưa em đi bỏ thai”.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi khám. Vào phòng khám, tôi bịt kín mặt để không ai nhận ra mình và cũng vì quá xấu hổ. Việc phá thai diễn ra rất nhanh vì con tôi còn rất bé. Nhưng mãi mãi, tới tận giờ phút này, khi viết ra những dòng chữ này, tim tôi vẫn thắt lại, tâm trí tôi vẫn còn vang lên tiếng leng keng lạnh lẽo đánh sợ của những dụng cụ y tế. Tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng mỉa mai giễu cợt của các y tá đã thực hiện cho mình.

Sóng gió tình đầu mà tôi tôn thờ cũng nổi lên sau hôm đó.

(Còn tiếp)

Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: tamsu@afamily.vn. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.

Chia sẻ