Anh mặc lại áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng”

Huệ Hoàng,
Chia sẻ

Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng!”. Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình tụt xuống giúp tôi nhưng tôi đã gạt tay anh ra.

26 tuổi, tôi gặp và trở thành đồng nghiệp với anh. Anh là trợ lý tổng giám đốc, còn tôi chỉ là một nhân viên vừa vượt qua thời kỳ thử việc. Tôi xinh đẹp, có bằng thạc sĩ, vóc dáng và khuôn mặt khiến tôi lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Khi gặp anh, tôi đã xiêu lòng, ban đầu vì vẻ ngoài đẹp trai, đầy học thức của anh. Sau vì sự tốt bụng và lòng hào hiệp trong con người anh.

Chúng tôi bắt chuyện với nhau khi anh giữ thang máy giúp tôi, và cả hai đã có cuộc nói chuyện rất vui khi đi từ tầng 1 lên tầng 25. Sau đó, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy nhau. Và tôi dần nhận được những mail riêng tư của anh, khi thì rủ tôi đi ăn trưa, lúc lại mời tôi cà phê chiều… Chúng tôi cứ thế làm quen và thân lúc nào chẳng hay. Chỉ biết, tôi càng ngày càng si mê anh. 

Tôi biết anh cũng có cảm tình với tôi, vì anh rất quan tâm và thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc. Thế nhưng, anh chưa bao giờ ngỏ lời, chưa bao giờ tỏ ý muốn gần gũi với tôi hay thúc đẩy mối quan hệ thân thiết hơn một chút. Điều này khiến một cô gái bỡ ngỡ tình trường như tôi không sao đoán được ý anh. 

tự trọng
Và tôi dần nhận được những mail riêng tư của anh, khi thì rủ tôi đi ăn trưa, lúc lại mời tôi cà phê chiều. (Ảnh minh họa)

Quen nhau được 5 tháng, tôi mới biết anh cũng giúp đỡ rất nhiều người khác, và cũng có rất nhiều cô gái thích anh. Tôi thường xuyên nghe thấy đồng nghiệp bàn tán khen ngợi anh. Có người bạo dạn còn nhắn tin tỏ tình với anh. Tôi cảm thấy rất sốt ruột và cũng đầy ghen tuông. Tôi nghĩ, chỉ cần họ biết tôi là bạn gái anh, chắc chẳng có ai dám có ý nghĩ gì với anh nữa.

Nhiều đêm tôi nhớ anh đến mức mất ngủ, tôi biết mình yêu anh thật lòng rồi. Và vì muốn giữ anh bên mình mà tôi đã phạm phải sai lầm lớn.

Hôm đó, tôi mời anh đến nhà ăn tối nhân dịp sinh nhật tôi (thực ra sinh nhật tôi vài ngày nữa mới tới). Anh tới và mang tặng tôi một chiếc khăn lụa. Chúng tôi ăn tối trong không khí rất vui vẻ, hòa hợp. Tôi cố ý mời anh 3 ly rượu mạnh, còn tôi chỉ nhấp môi một chút.

Ăn xong, tôi nhờ anh cài đặt giúp phần mềm diệt virus cho chiếc máy tính trong phòng ngủ. Vì có ý định từ trước nên trong lúc anh ngồi trước máy tính, tôi âm thầm cởi cúc áo sơ mi của mình và kéo khóa chiếc chân váy để nó tụt xuống. Sau đó tôi đưa tay đặt lên vai anh, cố ý áp phần ngực lên lưng anh. Tôi cứ tưởng anh sẽ quay lại ôm tôi. Nào ngờ, anh quay lại nhưng trong mắt anh là sự ngạc nhiên tột cùng. Dù rất ngượng ngùng, nhưng tin rằng anh hiểu ý tôi nên tôi nói “Em thích anh”. 

Thế nhưng, trước sự chủ động của tôi, anh đã làm một điều khiến tôi vô cùng xấu hổ và hối hận. Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng!”. Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình tụt xuống giúp tôi nhưng tôi đã gạt tay anh ra. Sau đó anh đi ra cửa và nói với vào: “Cũng muộn rồi, anh nghĩ anh nên về. Em nghỉ ngơi sớm đi”. Rồi anh đóng cửa lại trong sự thẫn thờ và trái tim tổn thương của tôi.

Tối đó tôi khóc hết nước mắt, với đủ thứ cảm giác. Nào là xấu hổ, cay đắng và cả hận thù. Tôi hận anh sỉ nhục tôi như người không biết tự trọng như vậy. Và vì nỗi hận thù này tôi đã tự nhủ với lòng sẽ làm anh phải hối hận.

tự trọng
Tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. (Ảnh minh họa)

Ngày hôm sau tôi không đi làm, ở nhà buồn chán, tôi lên mạng tán gẫu và tình cờ gặp lại một người đàn ông từng trò chuyện rất lâu trước kia. Anh ta hỏi thăm tôi đôi ba câu, hẹn tôi đi cà phê. Đang chán nản nên tôi đồng ý. Chúng tôi đi uống cà phê, anh ta nói chuyện rất dí dỏm, dáng vẻ cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sau đó, anh ta gợi ý cho tôi tìm nơi yên tĩnh, riêng tư để tâm sự. Tôi không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại đồng ý đi vào khách sạn với anh ta. Rồi chúng tôi lên giường với nhau. Tôi đã bị mất đời con gái trong một phút bồng bột như thế!

Sau hôm đó, anh ta liên tục gọi điện hẹn tôi gặp mặt. Nhưng tôi đều từ chối. Anh ta còn đến dưới công ty tôi để chờ tôi khiến tôi luôn phải trốn tránh. Tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. Tôi yêu một người nhưng không được đáp lại. Chỉ vì muốn tìm cảm giác an ủi mà tôi buông thả bản thân để lên giường với người đàn ông mình không yêu. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ. Tôi biết vượt qua chuyện này như thế nào đây?

Chia sẻ