Xin phép về chăm mẹ đẻ ốm, mẹ chồng không đồng ý còn nói một câu khiến nàng dâu phải đáp lại trong uất ức

Daisy,
Chia sẻ

Thời này còn có người xem con gái là thứ bỏ đi như bà. Vậy mà mỗi khi con gái bà về chơi, chị dâu phải chuẩn bị cả bữa tiệc chào đón như nhà có khách quý. Lúc đấy sao không đuổi cô ấy về lo việc nhà chồng.

Nhà chồng Linh có hai anh em, một trai một gái. Mẹ chồng khá chiều con, nên con cái đều là tiểu thư, công tử chính hiệu, không bao giờ động chân động tay vào việc nhà. Khi cô về làm dâu, bà tuyên bố giao toàn quyền gian bếp cho cô. Bà chính thức nghỉ hưu, giao lưu với câu lạc bộ dưỡng sinh ở khu phố.

Linh vốn là đầu bếp ở nhà hàng. Cô đảm đang, tháo vát, nấu ăn thuộc hạng ngon có tiếng. Cô thích được sáng tạo những món ăn mới lạ cho gia đình. Nghe mẹ chồng thông báo yêu cầu nội trợ, cô vui vẻ đón nhận ngay.

Làm bà chủ gian bếp lúc đầu thì vui thật đấy. Nhưng những ngày ốm nghén mệt mỏi, Linh nằm bẹp trên giường đến lúc đói hoa mắt cũng không thấy ai xuống bếp nấu cho bát cháo. Mẹ chồng sẵn sàng gọi đồ ăn ngoài về ăn, những người còn lại đi làm không ai quan tâm. Chồng cô đi làm xa, cô cũng không thể dựa vào anh.

Xin phép về chăm mẹ đẻ ốm, mẹ chồng không đồng ý còn nói một câu khiến nàng dâu phải phẫn uất đáp trả  - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Khi cô ốm sốt, lúc nuôi con nhỏ bận rộn, rồi khi em chồng kết hôn. Công việc nấu nướng mặc định dành cho Linh, không bao giờ có ai hỏi hay hay giúp đỡ. Lúc đầu mẹ chồng còn giúp cô việc nhà lặt vặt, dần dần bà mải mê với những cuộc giao lưu sớm chiều, về đến nhà là than mệt phải nghỉ ngơi. Cô quần quật không khác gì osin trong ngôi nhà lạnh lẽo.

Cô muốn chuyển ra ở riêng, chồng ngay lập tức gạt đi. Lý do muôn thuở là ở với bố mẹ cho vui. Anh có bao nhiêu thời gian ở nhà mà hiểu được cảm giác của cô. Giữa một gia đình toàn những người vô tâm và thờ ơ, dần cô trở nên chai lì hơn.

Nhưng rồi mẹ Linh bị ung thư, cơn bạo bệnh đến nhanh và khiến bà suy sụp. Bố Linh không giỏi nội trợ, đàn ông vụng về sao phục vụ được người bệnh. Anh trai cô đã định cư ở nước ngoài, còn thu xếp công việc chưa về thăm mẹ ngay được. Cô bận rộn tối ngày, đi làm, lo cơm nước cho mẹ ở viện, đón con, cơm nước ở nhà chồng.

Đến lúc kiệt sức không kham nổi, Linh tâm sự với chồng, anh ủng hộ cô chuyển về ngoại ở một thời gian, con bé cũng theo mẹ. Anh đi công tác suốt, thời gian về nhà sẽ ở mỗi bên vài hôm.

Vậy mà vượt qua ải mẹ chồng không dễ. Linh vừa trình bày việc về ngoại ở một tháng trong lúc đợi gia đình anh trai về chăm mẹ. Mẹ chồng buông một câu nhạt và lạnh khiến cô choáng váng: "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Gia đình con phải tự thu xếp việc đấy. Con về bên đấy ai lo bếp núc cho bố mẹ bên này. Mẹ không thể làm được. Mẹ có giờ sinh hoạt câu lạc bộ cố định hàng ngày rồi".

Thật quá đáng! Thời này còn có người xem con gái là thứ bỏ đi như bà. Vậy mà mỗi khi con gái bà về chơi, chị dâu phải chuẩn bị cả bữa tiệc chào đón như nhà có khách quý. Lúc đấy sao không đuổi cô ấy về lo việc nhà chồng.

Linh phẫn uất, nước mắt trào ra, cô đáp trả luôn: "Thưa mẹ, con không thể bỏ mặc mẹ con. Nếu mẹ cam kết cô My không bao giờ về nhà mình nữa. Lúc mẹ ốm cũng không về thăm nom. Con còn tin lời nói của mẹ là thật. Tình thân, cần chia sẻ lúc khó khăn. Dù mẹ có đồng ý hay không, con vẫn phải sang ngoại ở. Nếu mẹ không lo được cho con cháu, cả gia đình con sẽ chuyển ra ngoài sống".

Mẹ chồng tái mặt, còn Linh khóc nức nở bỏ lên phòng sắp đồ. Cô luôn nhẫn nhịn để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu được vui vẻ. Nhưng bà nào có hiểu cho cô!

Chia sẻ