BÀI GỐC Sững sờ khi biết lý do bố mẹ chồng bỗng dưng quay sang yêu thương, chăm lo cho tôi

Sững sờ khi biết lý do bố mẹ chồng bỗng dưng quay sang yêu thương, chăm lo cho tôi

Chính cái cách cố gắng gần gũi trò chuyện với con dâu khiến bản thân tôi cũng trở nên gượng gạo và bắt đầu nghi ngờ.

4 Chia sẻ

Ức chế cực độ với bố mẹ chồng

B.H.N,
Chia sẻ

Hôm đó tôi đã cự cãi tay đôi với bố mẹ chồng và xác định bước chân khỏi nhà.

Lấy chồng có con riêng đã khổ, gặp trúng bố mẹ chồng không hiểu chuyện thì tôi sao chịu đựng nổi. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ cái ngày 4 năm về trước khi chồng tôi bế trên tay đứa trẻ và quỳ xuống năn nỉ tôi tha thứ. Những lời anh nói như dao cắt vào tim: "Em không sinh được con trai, anh lại là con nối dõi nên anh buộc phải kiếm con ở bên ngoài. Em có thương anh, có thương hai đứa con gái nhỏ thì tha thứ và chấp nhận con trai anh"

Giây phút anh nói tôi cứ như ngừng thở. Sau đó là những chuỗi ngày đấu tranh, dằn vặt đến điên dại vì bị buộc phải chấp nhận quá nhiều thứ. Cuối cùng, để giữ cha cho con và nghĩ một phần lỗi cũng do mình nên tôi đồng ý. Với điều kiện đứa bé phải ở với tôi và mẹ nó không được lai vãng đến thăm nữa. Mẹ nó không đồng ý. Tranh cãi mấy tháng thì quyết định thằng bé ở với mẹ, gia đình tôi nhớ thì tới thăm và chu cấp tiền. Sau này chia gia tài từ đường thì thằng bé vẫn được hưởng như chị em nó.

Chồng tôi sau chuyện này có vẻ hối lỗi. Anh đi làm về là chăm sóc con cái, nghe lời tôi răm rắp. Hàng tháng tôi tự chuyển một số tiền vào thẻ mẹ thằng bé, có khi thì rủ chồng đi thăm con. Đứa bé càng lớn càng giống chồng tôi như đúc. Đó cũng là một nỗi đau mà tôi buộc phải chịu đựng. Thế mà bố mẹ chồng tôi "hãm" đến sợ. Ông bà luôn cho rằng chuyện chồng tôi có con riêng là điều tất nhiên vì tôi không sinh được con trai. Rồi chuyện thăm nom thằng bé cũng là hiển nhiên, là trách nhiệm và bổn phận tôi phải làm.

Ức chế cực độ với bố mẹ chồng - Ảnh 1.

Để giữ cha cho con và nghĩ một phần lỗi cũng do mình nên tôi đồng ý. (Ảnh minh họa)

Tôi muốn điên lên khi hàng tháng bị mẹ chồng hỏi: "Tháng này mày gửi cho cháu đích tôn nhà này bao nhiêu tiền? Bố nó làm lương cao thì mày cũng phải gửi cho nhiều vào. Con trai mới làm nên chuyện, còn đám thị mẹt nhà này thì chẳng làm nên trò trống gì cả". Thằng bé bệnh, tôi phải xin nghỉ làm để xuống viện chăm vì: "Nó là dòng dõi nhà này. Muốn được chồng thương yêu thì phải chịu khổ chịu nhục một chút". Tôi gồng mình chấp nhận, câm lặng chịu đựng để giữ được bình yên cho con tôi.

Năm nay thằng bé lên bốn tuổi. Thật tình tôi thương nó lắm. Nó cũng gọi tôi là mẹ từ nhỏ. Thế nhưng mẹ nó thì luôn tìm cách chia rẽ vợ chồng tôi. Không biết bao nhiêu lần sóng gió ập đến cũng vì cô ta. Cô ta tìm cách nói xỉa xói, dựng chuyện tôi đối xử tệ với thằng bé để tôi bị nhà chồng ghét. Cô ta đi rêu rao khắp nơi tôi không chu cấp cho nó một đồng nào suốt mấy tháng.

Chồng tôi không nghe tôi giải thích mà nghe theo lời xúc giục của bố mẹ anh nên làm hung dữ, không cho tôi quản lý tiền bạc trong nhà nữa, thậm chí còn đòi đuổi mẹ con tôi đi. Tôi phải đến ngân hàng in sao kê đem về làm bằng chứng mọi chuyện mới yên. Đến cả lon nước ngọt, hũ yến tôi mua về cho con gái tôi cũng bị bố chồng đem đi cho thằng bé. Ông còn lục túi tôi lấy tiền rồi ra nói với mẹ nó là tiền của ông cho. Tôi biết hết nhưng im lặng cho qua. Tôi nhịn nhục như vậy còn chưa đủ sao?

Ức chế cực độ với bố mẹ chồng - Ảnh 2.

Đã thế thì tôi và hai con gái biến khỏi nhà đó luôn để họ rước cô kia về xem thế nào. (Ảnh minh họa)

Gần Tết, hàng trăm thứ cần tiền. Cả căn nhà từ đường một tay tôi chu toàn. Vậy mà bố mẹ chồng còn bắt tôi phải trích 3 triệu cho thằng bé mua đồ tết. Tôi ngậm đắng đem tiền đến cho.

Thế mà hai hôm trước, mẹ chồng lại đòi tôi đưa 2 triệu thêm vì: "Để bố mẹ đi mừng tuổi Tết cho thằng bé. Ngẫm cũng tội nó con à". Tôi nói ông bà muốn mừng tuổi thì tự lấy tiền mình mừng, vả lại nó còn nhỏ thì cần gì phải mừng tuổi nhiều đến thế trong khi tôi đang kẹt tiền.

Nói qua nói lại một hồi thì mẹ chồng tôi thẳng thừng: "Mẹ nó đang cần tiền tiêu Tết, mày lấy hết tiền chồng rồi không chia cho vợ nhỏ nó vài đồng à? Mày ích kỉ lắm".

Tôi tức đến sôi máu lên và cự cãi tay đôi với bà. Sau đó, bà còn đòi gọi bố mẹ tôi đến nói chuyện cho ra ngô ra khoai. Đã thế thì tôi và hai con gái biến khỏi nhà đó luôn để họ rước cô kia về xem thế nào. Tôi chán quá rồi. Đến khi về với bố mẹ ruột, tôi mới ngộ ra rằng: Đàn bà nhẫn nhịn và chịu đựng luôn là sai lầm.

Chia sẻ