Tôi vẫn tin vào một túp lều tranh hai trái tim vàng, nhưng đến khi bị bệnh tôi đã quyết định ly hôn

TAM HẢO,
Chia sẻ

Tôi không biết mình quyết định như thế là đúng đắn hay không? Nhưng có lẽ tôi đã không thể chịu đựng thêm một giây phút nào bên người chồng như thế này.

Bạn bè thường hay nói, phụ nữ hơn nhau là ở tấm chồng, tôi không tin điều đó và chỉ tin cảm giác của mình. Ngày đó, chuyện tình yêu của tôi và anh khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Cả hai chúng tôi đều xuất thân từ gia đình nghèo, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tôi không đòi hỏi gì chỉ mong được sống vui vẻ hạnh phúc. Sau một thời gian dài yêu nhau, chúng tôi quyết định kết hôn vào 5 năm trước và có với nhau một đứa con trai 3 tuổi. 

Tôi được họ hàng yêu thương nên may mắn được làm trong một công ty sản xuất giày. Công việc tuy bận rộn nhưng tôi không quan tâm, chỉ dốc hết sức để nhận đồng lương hằng tháng, để cuộc sống gia đình được đủ cơm ngày 3 bữa. Chồng tôi cũng được giới thiệu vào làm bảo vệ ở một công ty bé, mặc dù lương không bằng tôi nhưng cũng có đồng ra đồng vào, vợ chồng nương tựa nhau để lo cho con ăn học nên người. 

Tôi vẫn tin vào một túp lều tranh hai trái tim vàng, nhưng đến khi bị bệnh tôi đã quyết định ly hôn - Ảnh 1.

Tôi biết tôi không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng bao nhiêu năm sống cùng nhau, anh ấy thật sự không hề có một chút động lực để cầu tiến. Cuộc sống là của chung, nhưng tôi cảm nhận được toàn bộ việc nhà đều do một mình tôi gánh vác. Thời gian sau này, anh bắt đầu thay đổi nhiều hơn. Thường hay cằn nhằn tôi đủ điều, mỗi lần tôi mua chút mỹ phẩm hay quần áo gì đấy anh đều tỏ vẻ không vui và nói rằng tôi tiêu xài phung phí. Mọi chuyện bắt đầu vượt quá giới hạn khi tôi phát hiện mình bị viêm dạ dày nặng. 

Hôm đó, vừa ăn xong bữa cơm tối là tôi nôn hết ra. Người dần lả đi và mệt mỏi không thể tưởng tượng được. Tôi muốn anh đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng anh đã gằng giọng: "Kiểm tra gì chứ? Em xem lại thức ăn như thế nào? Tiền bạc khó khăn em đừng vẽ chuyện ra như thế". Lúc đó tôi có hơi tức giận nhưng cũng nhượng bộ nài nỉ anh đi cùng. Đến nơi bác sĩ bảo rằng tôi bị viêm dạ dày nặng. 

Tôi vẫn tin vào một túp lều tranh hai trái tim vàng, nhưng đến khi bị bệnh tôi đã quyết định ly hôn - Ảnh 2.

Bác sĩ đề nghị tôi ở lại bệnh viện vài ngày, nhưng anh đã cản lại: "Có cần thiết không bác sĩ? Gia đình chúng tôi còn con nhỏ, bác sĩ có thể cho vợ tôi uống thuốc được không?". Bác sĩ nói rằng tôi bị đau nghiêm trọng, nếu không theo dõi e rằng tình hình sẽ xấu đi, có khả năng bị ung thư không chừng. Nghe đến đây tôi quá sợ hãi và nói với bác sĩ: "Tôi sẽ nhập viện". Sau đó tôi bảo anh ra ngoài làm thủ tục giúp tôi, anh vẫn lẩm bẩm: "Em chẳng lúc nào chịu nghe lời anh. Họ toàn làm tiền cả. Việc nhà đùm đề, con cái không ai trông"

Lúc này tôi không thể chịu được nữa liền lớn tiếng: "Anh không sợ tôi chết sao, tôi bệnh như vậy mà anh còn ở đó tiếc rẻ. Chuyện lo lắng cho tôi anh không làm được thì để tôi yên đi". Sau đó tôi đã gọi điện thoại cho mẹ và nhờ bà vào bệnh viện giúp tôi một tay. Suốt 5 ngày tôi nằm viện, anh vẫn vào chăm nom nhưng chẳng thèm hỏi câu nào. Mẹ tôi bảo gì thì anh làm nấy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy người chồng này lại xa lạ với mình như vậy. 

Tôi vẫn tin vào một túp lều tranh hai trái tim vàng, nhưng đến khi bị bệnh tôi đã quyết định ly hôn - Ảnh 3.

Đến tối ngày thứ 5, anh chủ động bảo với mẹ tôi: "Mẹ ơi, mẹ về đi, cô ấy có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được. Mẹ lớn tuổi rồi mà, về nghỉ ngơi đi mẹ". Nghe xong câu nói này tôi không kiềm lòng được đã quát thẳng: "Anh mới là người đi đó. Anh đừng đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa". Tôi quay mặt và khóc nức nở. Lúc này tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được. Tôi đau lòng và buồn không thể tả, nhưng tôi nghĩ mình không thể tiếp tục được cuộc hôn nhân này. 

Hôm sau tôi xuất viện, tôi nghĩ rằng như thường lệ anh sẽ đến xin lỗi tôi, nhưng anh lại không đến, mặc dù tôi chẳng trông mong gì. Tôi gọi cho anh, muốn hẹn anh ở nhà có chuyện cần nói. Anh lại nói với tôi: "Em tự đi về nhé, anh không nghỉ phép được, nhưng đi xe buýt nhé em, đừng đi taxi mắc lắm". Tôi chẳng nói lời nào và cúp máy. Về đến nhà tôi viết đơn ly hôn và hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc. Mọi người thấy tôi làm như thế có đúng không?

Chia sẻ