BÀI GỐC Ế chồng, tôi muốn xin ai đó một đứa con... "ngoài giá thú"

Ế chồng, tôi muốn xin ai đó một đứa con... "ngoài giá thú"

(aFamily)- Một người bạn gái thân của tôi lại nói sẽ môi giới một anh có khả năng giúp tôi chuyện đó...

39 Chia sẻ

Tình yêu trắc trở vì trót mang phận... "con hoang"

,
Chia sẻ

Khi hành nghề "bán thân" và trót lỡ mang bầu tôi, mẹ đã để tôi lại cho bà ngoại nuôi...

Xin chào đọc giả Afamily, tôi biết trang web này đã lâu và thường vào chuyên mục Tâm sự, hôm nay tôi lại nhờ đến chuyên mục để bày tỏ nỗi lòng  giúp  tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Năm nay tôi đã 22 tuổi,  chưa bao giờ tôi dám đem lòng yêu một ai vì tôi biết mình là ai,  làm sao có thể xứng đáng với bất kỳ một người con trai nào.  Nhưng trời ơi,  tại sao ông trời quá bất công với tôi.  Tại sao lại cho tôi gặp anh - chủ cửa hàng tôi làm thuê để rồi giờ đây tôi luôn phải sống trong nỗi dằn vặt,  khổ tâm như này.

Mẹ tôi đã bỏ tôi lại cho bà ngoại sau khi hành nghề "bán thân" và trót lỡ mang bầu tôi.  Đến bản thân mẹ còn chẳng biết cha tôi là ai thì làm sao một đứa trẻ như tôi có thể tự đi tìm cha cho mình.  Dù bà ngoại có bù đắp tình thương cho tôi như nào nhưng điều đó cũng không ngăn nổi những giọt nước mắt tủi thân cho số phận của mình.

Còn mẹ ư? Năm thì mười họa về thăm tôi rồi dúi cho tôi một ít tiền,  chưa bao giờ mẹ thể hiện tình yêu với tôi. Ngay từ khi định hình được ai cũng phải có cha,  có mẹ,  có người thân thì tôi đã hiểu mình là đứa con hoang.  Không hiểu sao được khi cứ ra đường thỉnh thoảng lại có những ánh mắt dò xét hay những tiếng châm chọc của những đứa trẻ cùng trang lứa: "ê, đồ con hoang".

Tôi cứ nghĩ phải chăng mình đã quá khổ rồi,  giờ ông trời thương mình,  cho mình gặp một chàng trai tốt,  "trời đâu nỡ lấy đi hết của ai cái gì" nhưng tôi đã lầm.

Ngay khi gia đình anh biết anh yêu tôi, họ đã ngăn cấm rất gắt gao và mẹ anh đã đến gặp tôi,  bà nói muốn nói chuyện với gia đình tôi.  Tôi đã thành thật kể cho bà nghe về hoàn cảnh gia đình của mình.  Bà đã bỏ đi và không quên để lại câu nói: "Đũa mốc đừng cố chòi mâm son".

Tôi đâu dám với cao,  tôi biết mình không xứng đáng với anh,  tôi đã từng từ chối anh nhưng vì tình cảm anh dành cho tôi quá chân thật nên tôi đã không thể dối lòng mình.

Từ ngày mẹ anh gặp tôi,  tôi đã suy nghĩ rất nhiều,  tôi đã quyết tâm rời xa anh,  tôi xin nghỉ làm và mặc cho anh tìm kiếm,  mặc cho anh dò hỏi,  tôi chỉ phán một câu xanh rờn: "Em hết yêu anh rồi,  em đã gặp được một người tốt với em hơn anh và người ấy cũng hơn anh về mọi mặt".  

Anh không tin nhưng tôi luôn lặp lại những câu nói như vậy và tìm mọi cách khiến anh phải đau lòng chỉ mong anh hãy rời xa tôi.  Nhưng các bạn biết không,  anh đau một thì tôi đau gấp trăm gấp nghìn lần anh.  Cuộc sống của tôi trở nên vô nghĩa khi không còn được ở bên anh.

Nhiều lúc quá đau khổ,  tôi luôn tự ngẩng mặt lên hỏi tại sao ông trời cướp tất cả mọi thứ của tôi như vậy? Tại sao người con gái sống trong bất hạnh ngay từ khi vừa lọt lòng đến nay đã 22 năm mà vẫn không tìm được một niềm vui,  một tia hy vọng nho nhỏ cho cuộc đời mình?

Tôi chỉ muốn chết đi để chấm hết cuộc đời,  chấm hết cho một số phận "không được làm người".  Trên đời này,  còn điều gì có ý nghĩa để níu tôi lại,  còn ai cần tôi để tiếp thêm cho tôi sức lực để sống?

Và những người đã cho tôi làm người tại sao lại nỡ đối xử với tôi như này? Tại sao lại sinh ra tôi rồi lỡ lòng nào bỏ mặc tôi như thế? Tôi chỉ mong có một ngày nào đó mẹ sẽ quay về ở bên tôi,  như lúc này đây tôi thầm ước được sà vào lòng mẹ khóc cho thỏa thích,  kể cho mẹ nghe mọi chuyện để mẹ an ủi,  dỗ dành tôi cho tôi thêm nghị lực để bước tiếp trên những con đường nghiệt ngã phía trước.

Tôi rất mong sẽ nhận được những lời khuyên chân thành của đọc giả Afamily,  xin chân thành cảm ơn! 

Chia sẻ