Trời hại không bằng... vợ dại

Theo Gianhdinhnet,
Chia sẻ

Đàn ông có vợ già, không xinh càng được vợ yêu chiều, chăm chút. Đàn ông có vợ trẻ, đẹp thì tự hào, kiêu hãnh. Nhưng đàn ông có vợ vụng về, dại dột thì khổ trăm bề...

Tốt nết nhưng vô tâm

Anh Trần Trung Kiên là một nhà kinh doanh, nên bận rộn công việc liên miên. Mọi việc gia đình và con cái anh trông cậy vào vợ. Tiếc thay vợ anh không biết giúp chồng. Tiền bạc anh Kiên giao cho vợ quản lý thì cô ấy tự ý mua sắm nữ trang và gửi tiết kiệm riêng.
Nhờ vợ trực điện thoại, phòng khi có khách hàng giao dịch công việc, thì buổi trưa vợ anh nhấc ống nghe điện thoại ra để ngủ, khỏi có người quấy rầy. Suốt ngày vợ anh chỉ mê mẩn thuê băng đĩa về xem phim. Có hôm vợ anh xem say mê đến mức anh đi làm về, cô ấy mới giật mình hỏi: "Trưa rồi cơ à". Bữa trưa hôm ấy vợ anh cho anh ăn mì xào.

Khi chồng đi làm thì cô ấy đóng cửa và sang hàng xóm buôn chuyện. Chiều tối cô ấy mới giật mình nhớ đến thằng con đi nhà trẻ chưa có người đón. Khi người mẹ tất tả đến trường, cả trường đã vắng teo, chỉ còn thằng con của anh ngồi một mình với ông bảo vệ khóc sưng mắt vì nó tưởng bị bố mẹ bỏ rơi. Thật ra vợ anh Kiên cũng có một vài điểm "đáng yêu". Đó là cái tính không biết giận. Những lần anh bực tức vì sự đoảng vị của vợ, cô ấy chỉ cười khì và bảo "em quên" hay "tại em buồn ngủ quá".
 
Cái vụng của vợ anh Hòa lại chính là sự vô tâm của cô ấy. Cho đến giờ khi hai con anh đã lớn, chúng bảo không nhớ có lần nào mẹ ôm ấp, âu yếm chúng cả. Đứa chị còn hỏi: "Sao mẹ không bao giờ mua áo quần cho chúng con, trong khi mẹ mua cho mẹ nhiều thế!". Thấy con nói vậy, vợ anh Hòa nhấm nhẳng trả lời: "Tao có tiền tao mua sắm, chúng mày còn bé, bao giờ đi làm có tiền thì tự mua". Bất cứ điều gì con cái hỏi han, vợ anh cũng chỉ nói có mỗi câu: "Hỏi bố mày ấy". Nhiều lần như vậy, các con anh Hòa có lần đã phải nói hỗn với mẹ chúng rằng: "Thế mẹ là cái gì ở nhà này?".

Vợ anh Chí cũng là người "tốt nết", chỉ phải cái tội "vô tâm". Đi công tác xa nhà nửa tháng, cô ấy không hề gọi điện về. Khi cô ấy đi vắng, bố cô ấy phải đi cấp cứu, tưởng không qua khỏi. Anh không biết cô ấy ở đâu mà gọi điện báo vì cô ấy kiên quyết không dùng điện thoại di động, bởi sợ sóng di động ảnh hưởng đến tim. Hôm vợ anh về, anh bảo vợ : "Ông ngoại ốm nặng, em xuống thăm ông ngay đi". Tưởng cô ấy sẽ phải vội vã, nào ngờ cô ấy thủng thẳng đáp: "Mệt lắm, thôi để mai đến thăm ông cũng được".

Nhân dịp kỉ niệm 20 năm ngày cưới của vợ chồng anh, anh bàn với cậu con trai tổ chức một bữa tiệc bí mật, hai bố con nghĩ rằng người mẹ sẽ bất ngờ và cảm động. Ai ngờ về đến nhà cô ấy cãi sống cãi chết rằng mới có 18 năm. Anh Chí chán không muốn nói. Con trai anh thì nói: "Mẹ ơi, con tròn 19 tuổi tháng trước. Không lẽ mẹ có con trước khi bố mẹ lấy nhau". Lúc ấy cô ấy mới bảo: "Ừ nhỉ!".
 

Người ta bảo không có ai hoàn hảo, cũng không có ai chỉ có điều xấu. Vợ anh Chí cũng vậy. Cô ấy vô tư, dễ ăn, dễ ngủ. Hôm trông thằng con thứ hai trong viện, cô ấy đã ngủ say đến mức đứa con sốt cao, lên cơn co giật, bà con cùng phòng phải lay mãi cô ấy mới tỉnh.

Nỗi khổ không ai giống ai

Đúng là hạnh phúc thì giống nhau, nhưng nỗi khổ thì chẳng ai giống ai. Anh Dương sợ nhất cái tính hay hóng chuyện và tham gia chuyện của vợ mình. Nhiều lần anh đã mất mặt với bạn bè vì những câu nói vô ý thức của cô ấy. Hôm bạn bè tụ tập bàn chuyện làm ăn, vợ anh vừa nấu cơm, vừa dỏng tai nghe. Đến khi anh và bạn bè nói rằng làm ăn bây giờ khó khăn thật, kiếm được đồng tiền chính đáng cũng bạc mặt, cô ấy chạy từ trong bếp ra góp một câu: "Kinh doanh thế chỉ mệt xác. Cứ bán hết các thứ đi gửi tiết kiệm lấy lãi mà ăn có sướng không. Lãi suất ngân hàng bây giờ là 11% một năm đấy. Hời ra phết!". Mọi người chỉ còn nhìn nhau mà cười... gượng.

Hôm vợ chồng anh đến chúc tết thủ trưởng, vừa vào nhà, vợ anh đã ôm chầm lấy vợ thủ trưởng mà khen. Cô ấy bảo: "Lâu không gặp chị, dạo này chị trẻ và xinh quá. Chẳng bù cho anh ấy, ngày một hói trán, bụng phệ. Chị có bí quyết gì bảo em với". Vợ thủ trưởng ngượng vì lời khen của vợ anh Dương nên không muốn tiếp chuyện. Bà ấy đã bảo: "Cô chú cứ ngồi chơi, tôi có việc phải lên gác". Từ đó anh Dương không bao giờ đi đâu cùng vợ nữa.

Trước kia vợ anh Linh cũng là người phụ nữ giản dị. Tuy không quần là, áo lượt, không trang điểm son phấn, nhưng cô ấy  rất tươi tắn. Vậy mà giờ đây không ai nhận ra vợ anh nữa. Mỗi tuần cô ấy dành hai buổi đi sửa sang sắc đẹp. Đôi mắt dịu hiền của cô ấy giờ đây đã được xăm, trổ kinh dị đến mức con cái cũng bảo: "Trông mẹ ang ác như cô Cám". Vóc dáng thấp, béo, vậy mà cô ấy cứ thích mặc những áo quần màu đỏ chói, hoặc xám xịt. Cô ấy có biết bao nhiêu cái áo khoác dài cùng một kiểu, cùng một màu. Đã vậy cô ấy cố ních đôi chân đã phát tướng của mình vào đôi bốt chỉ dành cho những bạn gái trẻ, những cô gái chân dài. Nhìn xa cô ấy không khác gì một chiếc nấm di động. Anh Linh góp ý thì vợ anh cho rằng anh ghen, không muốn cho vợ xinh hơn mình. Đi chợ mua rau vợ anh cũng váy ngắn, áo khoác dài, đi bốt và tay cầm ô, mặc dù trời không mưa, không nắng!
Chia sẻ