Phép thử cay đắng

T.A,
Chia sẻ

Nghe những gì anh nói mà trái tim chị như bị bóp nghẹt. Chị vùng chạy ra ngoài, xót xa cho những gì mà mình vừa trải qua.

Chị ở cùng xóm trọ với tôi cái thời tôi còn là một cô sinh viên mới bước chân ra Hà Nội học. Chị xinh xắn, cuốn hút và có hàng tá các anh chàng theo đuổi. Chị thích thì hẹn hò với người kia dăm ba buổi. Chán lại gọi cho chàng khác đến đưa đi cafe. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy chị chính thức cặp đôi với ai. Chị nói chỉ đi chơi cho vui vậy thôi chứ chưa gặp được ai thực sự cảm thấy yêu. Cho đến khi chị gặp anh. Anh hơn chị 5 tuổi. Anh đẹp trai và đang làm cho một công ty Nhật Bản. Chị yêu anh bao nhiêu thì tôi không dám nói. Nhưng tình cảm của anh đối với chị thì chúng tôi chẳng có gì phải bàn cãi. Cứ nhìn anh ngày ngày chăm sóc chị, quan tâm và yêu thương chị là đủ để chứng minh rồi. Mối tình của hai người khiến cho lũ sinh viên mới lớn như tụi tôi phải ngưỡng mộ.
 
 
Từ ngày yêu anh, chị sống giản dị và bình lặng hơn hẳn. Chị đã toàn tâm toàn ý yêu anh. Điện thoại của chị không còn rung lên từng hồi liên tục những cuộc gọi tán tỉnh, hẹn hò của các anh chàng khác nữa. Tôi thực sự tin rằng chị yêu anh, và rất nghiêm túc với câu chuyện tình của hai người. Tuy nhiên anh lại là một người đàn ông hay ghen. Cũng không thể trách anh được khi có người yêu là một cô gái như chị. Anh luôn có cảm giác như anh không xứng đáng với chị. Anh tìm đủ mọi cách để thử thách và phán đoán tình yêu của chị dành cho anh. Chính những hành động ấy đã khiến anh mất đi người mình yêu thương nhất, mà có lẽ bây giờ cả anh và chị đều cảm thấy hối tiếc.
 
Chị kể anh hay đòi hỏi chị chuyện ân ái. Nhưng chị luôn cố gắng giữ khoảng cách. Những khi bị từ chối, anh nói chị không yêu anh. Có lần anh khóc, và tự trách mình trước mặt chị: “Bởi vì anh chỉ là một thằng đàn ông tầm thường không xứng đáng dành cho em. Anh không bằng những người con trai khác luôn vây quanh em. Em hãy nói đi, có thực sự em yêu anh không, hay em chỉ coi anh là một người qua đường những lúc em buồn. Đến khi em gặp được một người đàn ông hơn anh, em sẽ bỏ rơi anh. Có phải em chưa bao giờ yêu anh?”.
 

Câu nói của anh khiến chị cảm thấy bị tổn thương, nhưng lại càng khiến chị yêu anh và thương anh. Và điều đó đã đẩy chị đi đến một quyết định…

Đêm đó, khi đi chơi cùng anh. Chị đã đồng ý đề nghị vào nhà nghỉ cùng anh, và trao cho anh cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Chị đã tưởng rằng, chị và anh đã thực sự hạnh phúc, tin tưởng và trọn vẹn cho nhau. Nhưng chị đâu thể ngờ rằng, từ sau đêm trong nhà nghỉ cùng anh ấy, thái độ của anh đối với chị đã thay đổi hẳn. Anh nhận điện thoại của chị một cách hờ hững, lạnh nhạt. Anh chỉ đến gặp chị khi nào chị gọi. Anh đã hoàn toàn là một con người khác. Chị hoang mang trước sự cư xử lạ lùng của anh.
 
 
“Em và anh hãy chia tay đi. Những gì anh đã làm với em chỉ là một phép thử thôi. Anh không thể ngờ rằng em lại dễ dàng đồng ý vào nhà nghỉ đến như vậy. Nếu em đã có thể đồng ý vào cùng anh thì với những người đàn ông yêu em trước anh, có thể em cũng đã làm như vậy. Anh không thể yêu một cô gái dễ dãi như vậy được”. Nghe những gì anh nói mà trái tim chị như bị bóp nghẹt.
 
Chị vùng chạy ra ngoài, xót xa cho những gì mà mình vừa trải qua. Đêm đó, chị đã gục đầu vào lòng tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi mơ hồ với những cảm xúc mà chị đang phải chịu đựng. Tôi chỉ biết im lặng nhìn chị khóc. Tôi chỉ nhớ rằng chị đã nói điều gì đó, qua những tiếng nấc ngắt quãng “Tình yêu đắng cay và dối trá vậy sao”. Niềm tin của chị đã mất chỉ vì một người đàn ông không xứng đáng vậy sao?!
Chia sẻ