Cái kết bất ngờ cho người mẹ 2 năm tìm con trong đau khổ và tuyệt vọng

Trịnh Thanh Hương,
Chia sẻ

Cuộc đời quá khắc nghiệt khi giáng lên đầu chúng tôi trận sét này. Cứ nghĩ đến 2 năm qua, lòng tôi lại đau quặn thắt.

6 năm trước tôi sinh con trai đầu lòng. Lúc đó tôi và chồng đều còn trẻ, công việc chưa ổn định, nên đứa con chính là động lực mạnh mẽ nhất để chúng tôi cố gắng vươn lên. Rồi cùng với sự lớn lên của con, chúng tôi dần mua được nhà, sống tiện nghi, cho con được một số cơ sở vật chất tốt nhất.

Cả hai vợ chồng tôi đều rất yêu thương con. Tính của con rất mạnh mẽ, thích đánh nhau, thích chơi những trò cảm giác mạnh và vô cùng nghịch ngợm. Nhà cửa cũng vui vẻ hơn rất nhiều khi có tiếng con bi bô, chạy nhảy.

Thế nhưng, khi con được 4 tuổi, trong một lần hai vợ chồng đưa con đi du lịch xa. Do người quá đông, con lại nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi, vợ chồng tôi người này thì tưởng người kia trông con, vì vậy mà chúng tôi bị lạc mất con. Hai vợ chồng đi tìm khắp nơi, gọi điện nhờ người thân đi tìm giúp, thông báo với bảo vệ và công an khu vực… Tất cả mọi biện pháp đều đã được chúng tôi nghĩ đến, nhưng vẫn không tìm thấy con.

Suốt 3 tháng sau đó, vợ chồng tôi quên ăn quên ngủ, đi lang thang khắp khu vực đó tìm con, hỏi thăm từng người một, song vẫn không thấy bóng dáng con. Đến lúc này thì chúng tôi thật sự thất vọng. Đêm nào tôi cũng khóc, chồng tôi cũng buồn rầu không kém.

Thế rồi sau 6 tháng chờ đợi trong đau khổ, cuối cùng cũng có tin nhắn rằng có người thấy con tôi đi cùng một ông bác ở thị xã Long Khánh. Ngay đêm đó, dù chỉ là tin đồn, dù chẳng có chút căn cứ nào, nhưng vợ chồng tôi vẫn gấp rút từ TP. HCM lên đường tìm con. Chính trong đêm này, do mệt mỏi lại chạy đường xa, chúng tôi gặp tai nạn. Chồng tôi qua đời ngay trên đường đến bệnh viện, còn tôi bị gãy tay phải và xương hàm dưới. Do trước đó tôi ăn uống không tốt, lại thêm trận tai nạn nên sức khỏe của tôi xuống dốc trầm trọng.

tìm con
Con chính là động lực để vợ chồng tôi vươn lên. (Ảnh minh họa)

Cuộc đời quá khắc nghiệt khi giáng lên đầu chúng tôi trận sét này. Những ngày ở bệnh viện dưỡng bệnh, tôi chỉ muốn chết vì thương chồng và nhớ con. Nhưng vì muốn tìm lại con, vì sợ con đang sống khổ sở ở một nơi nào, mà tôi cố vượt qua. Một năm đó, tôi chỉ gắng sức tìm con thông qua các cơ quan tổ chức hảo tâm. Đăng tải ảnh con ở khắp mọi nơi. 

Đến khi bình phục sức khỏe cũng là lúc giỗ đầu của chồng tôi. Tôi vẫn không nguôi hy vọng, vẫn đăng tải ảnh của con lên khắp các trang mạng. Vài tháng sau thì trên một diễn đàn bất ngờ xuất hiện một tấm ảnh, trong ảnh là con trai tôi tóc cắt ngắn, mặc quần áo cũ kỹ, đang đứng tần ngần bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi. Dù cháu đã lớn thêm một chút, trông cũng khác trước rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn một cái là tôi nhận ra ngay con mình. Người đăng ảnh hỏi tôi có phải con trai tôi không, vì cậu ta nhìn khá giống như không chắc chắn. 

Tôi vội vã liên lạc với cậu thanh niên ấy và được biết chính xác địa điểm cậu ta chụp ảnh. Ngay lập tức, tôi cùng chị gái đến thành phố Vũng Tàu. Suốt thời gian ngồi xe, tôi lúc nào cũng cầu nguyện tin tức này là sự thật, con tôi đang ở đó chờ tôi đến đón về. 

Đến thành phố, tôi lại thuê xe chạy suốt mấy tiếng đồng hồ mới về được nhà của cậu thanh niên kia, lúc đó là nửa đêm. Vừa gặp cậu ta, tôi đã bật khóc hỏi cậu ta về thông tin của đứa trẻ cậu ta gặp. Cả đêm tôi không tài nào chợp mắt, dù mọi người đều khuyên tôi đi ngủ một lúc cho có sức. Trong lòng tôi như có lửa đốt xen lẫn niềm hy vọng. Tôi chỉ ước trời mau sáng để đến thẳng nhà người phụ nữ kia, tìm con trai tôi. 

5 giờ sáng, tôi giục cậu thanh niên dậy, có lẽ vì cảm nhận được sự khẩn trương của tôi nên cậu ta cũng không khó chịu, vội vã dẫn tôi đến nhà người phụ nữ kia. Đứng trước ngôi nhà nhỏ đó mà tôi rơi nước mắt, nghĩ đến con mình chịu khổ gần hai năm nay, tôi đau thắt lòng. 

Chúng tôi gọi cửa, một lúc sau thì người phụ nữ trong bức ảnh mở cửa, chị ta lầu bầu vài tiếng rồi khi nhìn thấy chúng tôi thì giật mình. Tôi nói với chị ta việc mình đến tìm con. Vừa nghe đến thế, người phụ nữ mở cửa mời chúng tôi vào nhà, bật đèn rồi tìm nước rót cho chúng tôi. Tôi không còn lòng dạ nào mà uống nước, chỉ hỏi chị ta là thằng bé ở đâu, tôi muốn gặp mặt thằng bé trước. Nhưng chị ta bảo tôi bình tĩnh lại, nghe chị ta kể chuyện trước. 

Nghe câu chuyện của chị ta mà tôi khóc như mưa. Chị ta kể trong lần đi thăm con gái vừa sinh con ở ngoại ô TP. HCM. Khi trở về chị ta gặp con đứng bơ vơ trên đường, có vẻ đi lạc rất lâu và đang đói bụng nên chị ta cho con một cái bánh mì cùng hộp sữa. Chị ta hỏi con ở đâu, nhưng con tôi không biết trả lời thế nào, cứ khóc lên đòi về với mẹ. 

tìm con
Cuộc đời quá khắc nghiệt khi giáng lên đầu chúng tôi trận sét này. (Ảnh minh họa)

Sau đó chị ta ngồi với con 2 tiếng đồng hồ, hỏi con nhà ở đâu, mẹ tên gì, sao lại lạc tới tận đây? Chị ta tưởng con tôi là trẻ mồ côi, vì dỗ dành mãi mà con tôi chỉ nói được tên sau đó thì khóc ngặt. Chị ta đưa con vào đồn công an nhưng viết xong biên bản thì con không chịu ở lại. Con nói con sợ, con gào khóc bảo chị ta đừng bỏ con lại, còn liên miệng xin chị ta đưa về nhà. Cả ngày hôm đó chị ta cùng con ở lại chờ tin tức nhưng không có. Thấy con bấu víu vào mình quá nên chị ta làm đơn và các thủ tục nhận tạm thời nuôi con trong thời gian tìm bố mẹ.

Vừa nghe những lời của chị ta, tôi vừa tưởng tượng ra cảnh con trai mình đói rét bơ vơ ngoài đường mà xót xa quá đỗi. Đến khi con trai tôi tỉnh ngủ, bước ra phòng khách. Nhìn thấy con, tôi không kìm được nên gọi to tên con và luôn miệng nói mẹ đây, mẹ là mẹ Hương của con đây. Con ngẩn người một lúc rồi chạy tới ôm chặt tôi. Cả hai mẹ con khóc lóc mừng mừng tủi tủi. 

Cuối cùng thì sau gần 2 năm, tôi cũng đã tìm thấy đứa con trai tôi yêu hơn cả tính mạng. Bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc vỡ òa trong tôi. Mọi người có mặt ở đó cũng rơi nước mắt và mừng theo. Lúc đó trong tay tôi chỉ còn lại một ít tiền, tôi hậu tạ người phụ nữ đó 20 triệu, hậu tạ cậu thanh niên 5 triệu, nhưng không ai nhận. Điều này càng làm tôi ngạc nhiên vì không ngờ trên đời vẫn còn những người tốt như vậy, làm việc thiện không màng hậu tạ. Mẹ con tôi mang ơn họ suốt đời!

Nhìn con ngủ say trên chiếc giường êm ái mà tôi dâng trào hạnh phúc. Cả tháng nay tôi vẫn không thể tin được điều kỳ diệu này đã xảy ra. Hai mẹ con lúc nào cũng quấn quít lấy nhau. Khi biết tin bố không còn nữa, con cũng đau buồn chẳng kém gì tôi. Nhưng tôi nghĩ chồng tôi có lẽ cũng rất yên lòng khi biết con trai đã trở về bên cạnh tôi. Cảm ơn trời đất và những người bạn tốt bụng đã giúp tôi tìm con! Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự và chia sẻ nỗi niềm này với tôi!

Chia sẻ