Nhà trai “chạy mất dép” với bản nội quy của nhà gái dành cho con rể tương lai

Giang Phạm,
Chia sẻ

"Thứ 2, tất cả tiền lương và thưởng, cháu phải giao hết cho vợ giữ...", bố Lan tiếp lời về nội quy thứ hai dành cho anh con rể tương lai.

Lan và Hiếu yêu nhau hơn 1 năm thì quyết định đi đến hôn nhân. Hiếu về nhà thưa chuyện với bố mẹ, ông bà đã gặp gỡ Lan đôi lần và khá ưng ý, liền chọn ngày để tới nhà Lan bàn chuyện xin cưới.

Đến ngày, bố mẹ Hiếu cùng anh mang theo quà cáp được chuẩn bị chu đáo tới nhà Lan. Đôi bên trò chuyện vui vẻ một hồi, bố Lan bắt đầu hắng giọng nghiêm túc: “Trước đây 2 đứa nó yêu nhau thế nào vợ chồng tôi không can thiệp, nhưng bây giờ xác định đến với nhau, sau này chung sống cả đời thì chúng tôi không thể không xen vào. Đây là hạnh phúc cả đời của con gái chúng tôi. Con rể cũng là con, chúng tôi cũng cần phải dạy bảo, ông bà nói có đúng không?”.

Bố mẹ Hiếu nghe thế chỉ đành gật gật đầu vẻ đồng tình, đợi ông bà thông gia tương lai nói tiếp. Mẹ Lan lúc này mới cất giọng: “Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, em trai nó còn đang học đại học chưa lập gia đình, vì thế cả nhà chúng tôi không ai là không muốn nó được hạnh phúc. Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, cháu Hiếu là một đứa tốt, nhưng để chung sống với nhau thì còn rất nhiều vấn đề phức tạp, không đơn giản như lúc đang yêu. Do đó gia đình chúng tôi đã thống nhất qua vài nội quy, muốn con rể tương lai thực hiện tốt, có như thế chúng tôi mới yên tâm giao con gái ra được”.

Nhà trai “chạy mất dép” với bản nội quy của nhà gái dành cho con rể tương lai - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mẹ Lan vừa nói với bố mẹ Hiếu nhưng ánh mắt cũng nhìn sang Hiếu khiến Hiếu bất giác ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc nghe. Mẹ Hiếu ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong bụng bà lại tủi thân nghĩ thầm, nhà người ta được ra yêu cầu với con dâu mới, bà lại đương phải ngồi nghe nhà thông gia tương lai thông báo nội quy với con rể đây này!

“Thứ nhất, cháu Hiếu phải tuyệt đối chung thủy với vợ, không bao giờ được có mối quan hệ nào khác bên ngoài. Để cháu nghiêm túc thực hiện điều đó, chúng tôi đề nghị cháu lập giao ước, nếu cháu ngoại tình dù chỉ 1 lần, thì tất cả tài sản của 2 vợ chồng sẽ thuộc về Lan, nó muốn li dị thì cháu phải ra đi tay trắng”, mẹ Lan rành rọt nói từng chữ. Hiếu há hốc miệng vì kinh ngạc, bố mẹ anh cũng sững người không thốt nên lời.

Không đợi nhà Hiếu phản ứng, bố Lan đã tiếp lời: “Thứ 2, tất cả tiền lương và thưởng, cháu phải giao hết cho vợ giữ. Nếu phát hiện cháu gian dối giữ lại làm quỹ đen, cháu phải chịu phạt gấp 10 lần số tiền cháu cất giữ”. Ba người nhà Hiếu chưa kịp hoàn hồn liền tiếp tục rơi vào trạng thái “đơ toàn tập”.

Bố Lan nhấp một ngụm trà rồi nói ra mục nội quy cuối cùng: “Thứ 3, sau 5 năm nữa cháu phải mua được xe, lo được nhà riêng cho vợ con ở. Điều này đòi hỏi nỗ lực của bản thân cháu, đến lúc ấy cháu Hiếu chưa làm được thì lại nhờ sự giúp đỡ của ông bà thông gia đấy”. Bố Lan cười tươi: “Mua nhà, tậu xe chẳng phải là trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình hay sao? Thời đại bây giờ mấy cái chuyện đó cũng không phải gì quá ghê gớm nữa, tôi đưa ra thời hạn 5 năm là cũng xông xênh rồi, Hiếu nói xem có phải không?”, bố Lan nói rồi nhìn sang Hiếu. Hiếu “vâng” một cách vô thức, trong lòng vẫn là ngổn ngan trăm mối.

Mẹ Lan lúc này cười rạng rỡ: “Đấy, mấy điều chính chúng tôi chỉ yêu cầu có thế thôi, toàn những vấn đề đơn giản, dễ thực hiện. Còn mấy chuyện nhỏ nhỏ như nhường nhịn vợ khi sống chung, quan tâm chăm sóc vợ con thì chúng tôi dễ tính để mặc tụi nhỏ tự thương lượng thỏa thuận với nhau. Ông bà nói nghe có phải không?”.

Bố mẹ Hiếu phải uống cả cốc trà đầy mới lấy lại chút bình tĩnh, nhưng cũng không dám gật bừa với bản nội quy nhà Lan vừa đưa ra. Tất nhiên ông bà biết nhà thông gia cũng xuất phát từ ý tốt muốn đôi trẻ chung sống hòa thuận, hạnh phúc với nhau. Nhưng đến mức phải đặt ra cả chế tài xử phạt nghiêm khắc như thế, ông bà thật không biết phải nói sao cho phải. Vấn đề thứ 3 là mua nhà mua xe, nói thực, nếu ở chung ông bà sẽ chăm nom con cái giúp, còn lại ông bà giờ đều già cả về hưu rồi, vấn đề tiền bạc vật chất là lực bất tòng tâm.

Bố Hiếu trầm ngâm một lát rồi điềm đạm đứng lên xin phép ra về, hẹn hôm khác có dịp sẽ tới chơi sau, cũng không nói đồng ý hay không với bản nội quy mà bố mẹ Lan đưa ra. Hiếu nhìn Lan vẻ mặt thản nhiên ngồi đó, đoán chừng cô cũng biết trước và rất đồng ý với những điều bố mẹ nói, trong lòng anh không khỏi thở dài một hơi.

Lúc về tới nhà, bố mẹ Hiếu buồn bực nói với con trai: “Con xem thế nào, nếu vẫn muốn cưới con bé và làm được những điều đó thì bố mẹ không có ý kiến gì, suy cho cùng vẫn là các con sống với nhau”. Hiếu chán nản gật đầu, trong lòng chẳng còn hào hứng, vui sướng vì sắp được lấy người mình yêu như trước nữa.

Hiếu chưa bao giờ nghĩ sẽ đặt ra yêu cầu gì với Lan cả, vợ chồng yêu thương, tôn trọng nhau là được. Gia đình Lan có yêu cầu với anh, anh không phản cảm. Nhưng đến mức như thế thì anh chỉ còn nước cười khổ mà thôi, đến Lan cũng đồng tình thì xem chừng đám cưới này đành phải suy nghĩ lại.

Chia sẻ