BÀI GỐC Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (P5)

Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (P5)

Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến, ngày mà mẹ anh phải xuống nhà tôi xin phép đặt vấn đề để hai đứa chúng tôi được về chung một nhà.

2 Chia sẻ

Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (Kết)

J NF,
Chia sẻ

Cứ ngỡ cái ngày đầu ra mắt đầy sóng gió ấy sẽ đưa tôi đến bến bờ của địa ngục, nhưng hóa ra, chỉ cần tôi kiên định, chỉ cần tôi quyết tâm, tôi cũng sẽ đạt được điều mà mình mong muốn.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra vô cùng nhanh, gọn và lẹ. Cũng phải thôi vì cái thai trong bụng tôi ngày càng lớn. Chẳng ai muốn để hàng xóm láng giềng hay quan viên hai họ nhìn vào rồi cười chê rằng cô dâu chú rể để bụng bầu vượt mặt mới tính tới cưới xin. Huống hồ, mẹ chồng tôi lại còn là người ưa sĩ diện tới nhường nào.

Chồng tôi là con trai một, được bố mẹ cưng chiều từ trong trứng nước, nên dường như kể từ trước khi quen tôi anh cũng đã được bố mẹ "tẩy não" là sau này cưới vợ về sẽ sống cùng bố mẹ. Chính vì thế, bao nhiêu của cải vốn liếng của anh trong suốt nhiều năm trời đều ngoan ngoãn giao nộp cho mẹ. Bà giống như tay hòm chìa khóa, thâu tóm hết các khoản thu chi mà chồng tôi có. Đến tận ngày cưới, tôi mới để ý thấy rằng chồng tôi tiêu món nào to to tiền một chút cũng phải ngửa tay xin mẹ. Cảm thấy không hài lòng về việc này, tôi đề cập với chồng:

"Từ nay hai đứa mình là một rồi, em muốn lương lậu của anh gộp vào đưa cho em chứ không cần thông qua mẹ nữa. Em là vợ, em giữ tiền cho anh là điều không cần phải bàn cãi."

Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (Kết) - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Chồng tôi tư lự không nói gì. Chắc anh cũng tự ý thức được rằng điều tôi nói là đúng chứ không sai, nhưng vì còn chưa biết mở lời với mẹ ra sao nên anh mới tỏ ra chần chừ như vậy. Nhìn thấu sự khó nghĩ trong đầu anh, tôi mở đường:

"Anh lo mẹ không đồng ý à? Không sao đâu, anh không cần phải thưa gửi gì hết, tiền lương đến ngày lĩnh cứ đưa cho em, thẻ cũng đưa em cầm. Lúc nào bà hỏi đến anh bảo con đưa vợ con giữ rồi. Bà hỏi vì sao thì anh cứ bảo bà gặp em."

Vì tôi biết rõ tâm lý mẹ chồng tôi là không muốn giáp mặt tôi chút nào, nên mấy chuyện tiền nong này nếu chồng tôi không chủ động đưa, bà cũng chẳng hỏi nữa. Chồng tôi gật đầu, chiếc thẻ ATM từ ví anh cũng được tôi rút ra êm đẹp.

Sau khi nắm gọn đồng lương của chồng, tôi tiếp tục ủ mưu để cô giúp việc của nhà chồng tôi xin nghỉ. Chẳng là cô ấy cũng có con dâu đang ở tháng thứ 8 của thai kỳ, nên băn khoăn không biết mở lời xin mẹ chồng tôi thế nào. Cuối cùng tôi không thông qua mẹ chồng, bày luôn đường đi nước bước cho cô. Ngay ngày hôm sau, cô giúp việc nhà tôi xách hành lý về quê, còn không quên nói lời cảm kích cám ơn tôi.

Hôm ấy, mẹ chồng tôi thấy nhà thiếu người mới nhìn trước ngó sau, tôi nói với bà rằng cô giúp việc xin về sớm vì con dâu sắp sinh. Bà không muốn tiếp chuyện với tôi nhưng trong nhà cũng làm gì còn ai nữa, bèn hỏi:

"Cô ấy đi lúc nào, sao không bảo mẹ một câu?"

"Lúc ấy mẹ đang ở ngoài, con thấy tình thế của cô có vẻ cấp bách, nên con bảo cô cứ thu xếp về đi mẹ ạ. Đàn bà chửa đẻ cửa mả, con sợ lỡ có bề gì nhà mình lo không nổi."

Mẹ chồng tôi cũng xuôi xuôi, như chợt nhớ ra điều gì, bà lại hỏi:

"Thế đã thanh toán tiền cho cô ấy chưa?"

"Con thanh toán đủ mẹ ạ. Con còn gửi biếu con dâu cô ấy một ít, gửi cô ấy một ít tiền đi đường. Con nói là quà của mẹ dặn con gửi."

Mắt mẹ chồng tôi bỗng dưng chuyển màu, có vẻ dịu dàng hơn, bà nhỏ nhẹ:

"Thế cũng được. Nhưng tiền ở đâu ra?"

"Vợ chồng con không có nhiều tiền, nhưng cũng đủ để phụ giúp mẹ phần nào. Mẹ yên tâm."

Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (Kết) - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Thế là mẹ chồng tôi vui lắm. Vừa đỡ một nguồn chi hàng tháng, vừa được con dâu làm cho đẹp mặt, bà không có lời khen nào dành cho tôi nhưng cách cư xử của bà cũng khác đi. Bà vẫn xưng mẹ với tôi, nhưng lúc gọi từ cứ trống huơ trống hoác, không có chủ ngữ vị ngữ gì. Tôi cũng mặc kệ, tai liền mồm, ai nói khó nghe thì người ấy cũng lại tự phải nghe.

Thời gian đầu không có cô giúp việc, tôi chịu khó về nhà sớm cơm nước. Sáng mẹ chồng tôi đi chợ, chiều tôi phụ bà nấu ăn. Bà cũng không bắt tôi làm gì nhiều, phải cái tính bà ưa gọn gàng sạch sẽ nên cứ hay lau dọn, tôi cũng chỉ làm được một lúc xong lại nhấp nhổm đứng lên. Lúc bà gọi, tôi lại từ trên phòng vọng xuống:

"Mẹ ơi đợi con tí, cháu nó mỏi nên con không đứng được lâu mẹ ạ!"

Chốc bà lại gọi, tôi lại vọng xuống:

"Mẹ ơi cháu nó đạp, con đau bụng quá, mẹ hộ con tí! Không thì đợi cháu đạp xong con lại xuống mẹ ạ!"

Nhát bà lại gọi, tôi vẫn kiên trì vọng xuống:

"Ối chết, con đang cho cháu nghe nhạc cổ điển cho thông minh. Mẹ đợi con cho cháu nghe nhạc xong rồi con xuống mẹ ạ!"

Thế là thôi, gọi nhiều quá cũng chán, mẹ chồng tôi lách cách làm lụng một mình. Bà cân tất, từ hôm sau trở đi, bà quán triệt tinh thần trước bữa cơm có cả bố chồng và chồng tôi:

"Thôi, từ nay trở đi Vy cũng chẳng phải giúp mẹ việc nhà đâu. Cứ chăm cho cháu bà khỏe. Nhìn bụng cũng lùm tùm lắm rồi, nhà lại lắm bậc thang, cứ đi lên đi xuống cũng nhọc."

Nàng dâu quái chiêu: Những gì mẹ chồng đối xử với tôi trong ngày đầu ra mắt, tôi sẽ trả lại bà gấp bội (Kết) - Ảnh 3.

(Ảnh minh họa)

Bố chồng với chồng tôi thấy bà thay đổi thái độ với tôi, ai cũng nhìn trân trân. Khác với mọi người, tôi không đến nỗi ngạc nhiên, vì trước sau gì bà chẳng phải làm, gọi đến đau cổ rát họng mà con dâu không xuống, lại cái bụng bầu vượt mặt, thì chẳng thà thời gian mà tị nạnh soi mói con dâu, bà tự làm cho nhanh.

Cuối cùng, đôi khi nằm trong vòng tay ôm của chồng, tận hưởng luồng gió mát lạnh từ điều hòa nhà chồng, nhìn lên trần nhà thạch cao sang trọng, tôi lại tủm tỉm cười. Cứ ngỡ cái ngày đầu ra mắt đầy sóng gió ấy sẽ đưa tôi đến bến bờ của địa ngục, nhưng hóa ra, chỉ cần tôi kiên định, chỉ cần tôi quyết tâm, tôi cũng sẽ đạt được điều mà mình mong muốn.

Về mẹ chồng tôi, sống với bà tôi mới biết rõ. Hóa ra bà không quá đáng như tôi vẫn nghĩ, mà vì bà là tuýp người ưa dĩ diện, thích những cái hào nhoáng bên ngoài, cho nên bà mới không chấp nhận tôi là dâu nhà này. Nhưng cuối cùng, khi tôi vượt qua được tất cả để có mặt ở đây và chứng minh cho bà thấy rằng tôi xứng đáng, bà cũng buộc phải công nhận tôi thôi.

Cũng phải nói thêm rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu là một mối quan hệ mà đừng trông mong vào đó sự yêu thương như với mẹ đẻ. Chỉ cần không quá mong cầu, sẽ không quá thất vọng. Tôi với mẹ chồng tôi bây giờ vẫn vậy, chỉ cần tôi thương con bà, bà thương con tôi, cứ thế là nhà cửa ấm êm hạnh phúc.

(Hết)

Chia sẻ