BÀI GỐC 8 tiếng ngồi xe trở lại Hà Nội mà tôi bật khóc vì hành động điên rồ của bạn gái

8 tiếng ngồi xe trở lại Hà Nội mà tôi bật khóc vì hành động điên rồ của bạn gái

Tôi không thể chấp nhận được một người bạn gái tàn nhẫn đến vậy, nên tôi sẽ không cưới cô ấy nữa.

10 Chia sẻ

Mọi chuyện rối tung chỉ vì giây phút mất kiểm soát của tôi

Đ.M.Q,
Chia sẻ

Tôi sững người đánh rơi điện thoại. Mọi chuyện đến bất ngờ quá, tôi không kịp định thần. Hôm ấy, tôi đã nhắc người yêu uống thuốc tránh thai. Thật không ngờ mọi chuyện lại vẫn xảy ra theo phần trăm rất nhỏ như vậy.

Tôi là một chiến sĩ hải quân vừa mới ra trường và nhận công tác được gần 1 năm. Nhà tôi không giàu có gì nhưng bố mẹ là cán bộ công chức nên từ nhỏ tôi đã được uốn nắn theo những quy tắc của một truyền thống gia giáo.

Chuyện của tôi bắt đầu khi lần đầu tiên chúng tôi về thăm thầy giảng viên chính trị 2 tháng sau khi ra trường. Tại nhà của thầy, tôi đã gặp em, con gái cả của thầy. Em kém tôi một tuổi, đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học ngoại ngữ. Em xinh xắn, dễ thương, tài giỏi, gia đình giàu có, là niềm mơ ước của biết bao chàng trai.

Sống trong môi trường lính một thời gian dài, việc gặp một cô gái tuyệt vời như em khiến tôi rung động rồi yêu thầm em từ lúc nào không hay. Nhưng nhút nhát nên tôi chẳng dám ngỏ lời.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi cho đến một hôm, sau ngày chúng tôi đến nhà thăm thầy đúng một tuần, tôi gặp lại em ở một quán cafe. Em để quên tập tài liệu trên bàn uống nước, tôi vội cầm rồi đuổi theo để trả em. 

Em thoáng bối rối, nhận lại tập tài liệu rồi cảm ơn tôi rối rít. Thế rồi tôi nhân cơ hội, mạnh dạn xin số điện thoại của em, lấy cớ có vấn đề gì về ngoại ngữ thì sẽ nhờ em “chỉ giáo”. Chúng tôi chính thức quen nhau từ đó.

người yêu

Nhìn thấy em, bao nhiêu cảm xúc trong tôi vỡ òa. Em vẫn dịu dàng, đáng yêu như thế. (Ảnh minh họa)

Sau này tôi mới biết hóa ra em để ý đến vẻ hiền lành, ít nói của tôi từ hôm đến nhà thăm bố em nên mới cố tình để quên tập tài liệu đó. Làm quen một thời gian, chúng tôi hẹn hò rồi yêu nhau lúc nào không hay. Nhưng cũng chính lúc tình cảm tiến triển thì tôi lại phải đi công tác cách nhà hơn 200km.

Khoảng thời gian xa nhau, tôi càng nhớ và yêu em vô cùng. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc nhưng tôi vẫn không nguôi được nỗi nhớ em. Nghĩ về em mà nhiều khi không dám gọi điện nhiều vì em đang học năm cuối, cần nhiều thời gian dành cho công việc hơn.

Nghe bạn bè nói nhiều khi tôi cũng lo. Đời lính đi miết cả năm cả đời, người yêu tôi lại xinh xắn, thông minh, chỉ lo có kẻ nào dám dụ dỗ, tán tỉnh em, mà tôi thì chẳng ở gần để quan tâm em được nhiều. Nhắc đến thầy tôi, biết chuyện tôi và em yêu nhau, thầy không phản đối, nhưng thầy luôn nhắc tôi: “Đàn ông chỉ có thể lấy vợ khi đã có sự nghiệp đàng hoàng”.

6 tháng công tác đầu tiên cũng trôi qua, tôi chỉ mong ngóng đến ngày về nhà. Ngay chiều ngày nghỉ phép đầu tiên, tôi đã đến đón người yêu. Nhìn thấy em, bao nhiêu cảm xúc trong tôi vỡ òa. Em vẫn dịu dàng, đáng yêu như thế. 

Em nói em muốn ngắm hoàng hôn trên ngọn đồi đầy cỏ xanh. Tôi chiều em, chúng tôi đi đến ngọn đồi đó, hai đứa nằm trên thảm cỏ ngắm nhìn trời đất bao la. Thế rồi, trước khi về, tôi ôm chầm lấy em, nói nhớ em nhiều lắm. Em cứ yên lặng nép vào vai tôi. Tôi nhẹ nhàng hôn em, em quyến rũ và hấp dẫn tôi quá. 

Rồi tôi cứ thế siết chặt em, ôm em ghì mạnh vào mình. Tôi cởi chiếc áo ngoài của em . Em ngăn tay tôi lại, nhưng rồi cũng để tôi thỏa mãn ham muốn bù lại những xa cách lâu ngày của mình. Chúng tôi trao cho nhau tất cả, bằng tình yêu nồng cháy, dẫu biết rằng như vậy có hơi vội vàng.

người yêu

Tôi hối hận quá, chỉ vì một giây phút không kiểm soát được mình mà dẫn đến mọi chuyện rối tung như thế này. (Ảnh minh họa)

Hết nghỉ phép, tôi lên đường tiếp tục công tác. Em ngày càng bận chuẩn bị cho những kì thi cuối cùng. Hơn một tháng sau, em gọi cho tôi trong giờ làm việc. Đoán là có chuyện gấp, tôi nghe máy luôn, ở đầu dây bên kia em đang khóc: “Em có thai rồi, em không biết phải làm sao?”.

Tôi sững người đánh rơi điện thoại. Mọi chuyện đến bất ngờ quá, tôi không kịp định thần. Hôm ấy, tôi đã nhắc em uống thuốc tránh thai. Thật không ngờ mọi chuyện lại vẫn xảy ra theo phần trăm rất nhỏ như vậy.

Tôi nghĩ đến chuyện cưới em nhưng không được. Thầy không bao giờ đồng ý cho một thằng lính quèn như tôi lấy em, khi tôi còn chưa xây dựng được gì trong sự nghiệp. Huống hồ, em còn chưa tốt nghiệp và ra trường. Điều này sẽ còn ảnh hưởng đến sức khỏe của em, nhất là thời gian bận rộn này.

Và rồi bố mẹ sẽ phản đối ra sao, bạn bè thầy cô sẽ nhìn em như thế nào? Tôi còn phải nói chuyện này với bố mẹ mình bằng cách nào? Tôi hối hận quá, chỉ vì một giây phút không kiểm soát được mình mà dẫn đến mọi chuyện rối tung như thế này. Tôi hối hận, nhưng hơn hết bây giờ là tìm cách giải quyết ổn thỏa thì tôi lại chưa biết phải làm như thế nào. 

Chia sẻ