Mặc cảm vì trông mẹ... không diện!

T. A,
Chia sẻ

“Mẹ nhìn lại mẹ và con xem mẹ con mình có giống mẹ con không? Mẹ nhìn xem, nhìn xem mẹ có giống như bà giúp việc không”. Hoa (13 tuổi) gào lên như vậy khi nhìn thấy mẹ.

Hoa là con một trong một gia đình giàu có. Bố em là giám đốc một công ty bất động sản lớn nhất nhì trong thành phố nên việc kiếm tiền trong nhà chỉ cần bố lo. Chị Minh – mẹ Hoa, vì vậy mà từ khi sinh Hoa đã nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc con cái và lo lắng việc nhà. Đã nhiều lần nhìn thấy vợ vất vả, bố em ngỏ ý muốn thuê người giúp việc để vợ có thời gian nghỉ ngơi nhưng mẹ khăng khăng không đồng ý, vì “nhà chỉ có mấy người thuê ô sin làm gì. Em không muốn tốn thêm tiền của anh, nhất là không muốn có người lạ chăm sóc con gái mình”. Nghĩ đi nghĩ lại thì những suy nghĩ của chị Minh đều rất đúng.

Tuy nhiên, dần dần bị cuốn đi bởi những công việc lặt vặt trong nhà mà chị quên mất cả việc chăm chút cho bản thân mình. Ai có nhắc nhở thì chị chỉ cười rồi nói: “Mình cả ngày chỉ ở nhà trông con, quét dọn nhà cửa, có đi đến đâu mà ăn mặc trang điểm cầu kì. Chồng mình ngày xưa cũng vì yêu cái giản dị của mình nên mới cưới”. Càng ngày chị càng trở nên đơn giản trong cách ăn mặc.
 

Ở nhà làm xong công việc, cho con đến lớp thì chỉ quanh quẩn đi chợ rồi tán gẫu với mấy bà bạn gần nhà. Ngày hai buổi nấu cơm và đưa đón con đi học. Chị lấy việc đó làm vui chứ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Chồng có gợi ý cho chị đi làm thì chị nói: “Giờ để em ở nhà chăm con thôi. Em không thấy buồn đâu…”.

Chị dành hết thời gian của mình để chăm con, mua sắm quần áo đẹp cho con nhưng không hiểu sao con gái chị từ khi vào lớp 5 thì ngày càng có vẻ như không gần gũi với mẹ. Chị cũng không hỏi vì nghĩ chắc tại mình chưa chăm chút con chu đáo. Có nhiều đêm chị khóc nói với chồng:“Em chỉ có mỗi việc chăm con và anh mà cũng không làm được. Em thấy có lỗi nhiều lắm. Em cũng không biết tại sao nữa. Hay em không phải là một người mẹ tốt”. Nhìn thấy vợ khóc lóc rồi tự trách mình như vậy, anh có tìm cơ hội để nói chuyện với con gái nhưng nó chỉ ậm ừ: “Con không thích mẹ”, rồi tỏ ý không muốn nói chuyện nữa.

Cho đến buổi chiều đón con hôm nay, khi nghe con nói những điều đó, chị đã hiểu tại sao con gái lại càng ngày càng tránh xa chị.
 

Con gái vừa nhìn chị vừa khóc: “Bố mẹ có bao nhiều tiền mua quần áo đẹp cho con mà sao mẹ không mua quần áo đẹp cho mẹ. Có phải mẹ không có tiền đâu sao lại cứ để mọi người nói là bố không cho mẹ tiền mua quần áo đẹp. Mẹ có biết nhiều hôm mẹ đến đón con ai cũng tưởng mẹ là bà giúp việc ở nhà mình không. Có phải mẹ không có thời gian để làm đẹp đâu mà sao mẹ cứ cẩu thả vậy. Không phải chỉ con không thích đâu mà chẳng ai thích vậy cả. Mẹ cứ xem trên tivi là biết, có ngày bố con đi lấy vợ khác trẻ đẹp hơn thì mẹ mới biết. Con có phải chỉ cần một người chăm lo cái ăn cái mặc đâu, vì việc đó người giúp việc cũng làm được. Con cần một người mẹ cơ mà. Con cũng muốn mẹ con xúng xính xinh đẹp khi đi chơi với con chứ. Sao mẹ lớn rồi mà những điều đó cũng không chịu hiểu. Tại bố hiền chứ không thì bố ghét mẹ lâu rồi”.

Hoa vừa khóc vừa nói một tràng dài những điều đó khiến chị bắt đầu cảm thấy giật mình. Chị đã không hiểu được những điều đơn giản ấy. Chị chợt nhớ lại rằng không biết bao lâu rồi chị chưa mua cho mình một bộ quần áo mới. Bao lâu rồi chị chưa đi làm lại đầu tóc. Có lẽ chính chồng chị cũng đã nhiều lần muốn nhắc nhở chị nhưng chị đã không nhận ra. Nhìn lại sự tuềnh toàng của mình mà chị cũng cảm thấy ái ngại và thấy có lỗi với chồng con.

Chị vỗ về ôm con vào lòng và nói: “Chiều nay mẹ con mình sẽ đi siêu thị mua đồ mới con gái yêu nhé. Mẹ xin lỗi con”.

Chia sẻ