BÀI GỐC Chồng tôi từng để lại thư tuyệt mệnh rồi bỏ đi nhưng khi anh trở lại, anh làm tôi vô cùng bất ngờ (Phần 1)

Chồng tôi từng để lại thư tuyệt mệnh rồi bỏ đi nhưng khi anh trở lại, anh làm tôi vô cùng bất ngờ (Phần 1)

Khi quay lại phòng, tôi phát hiện một lá thư viết nghệch ngoạc trên bàn, nằm bên dưới điện thoại và ví tiền của chồng. Đó là thư tuyệt mệnh của anh.

3 Chia sẻ

Không ngờ chồng tôi lại dùng mấy triệu cho một đêm sinh nhật vớ vẩn

Nguyễn Hạnh,
Chia sẻ

Thấy tôi khóc, anh còn hồn nhiên ôm tôi vào lòng nói yêu thương tôi cả đời, chắc anh tưởng tôi cảm động.

Hồi trẻ tôi hay nghe chị gái mình than thở chồng quá khô khan. Chị ấy suốt ngày kêu ca chồng chẳng biết hai chữ lãng mạn viết thế nào. Yêu nhau 2 năm, cưới nhau 5 năm nhưng chưa bao giờ anh rể tôi tặng cho chị một bông hồng nào. Mấy ngày lễ quan trọng anh rể cũng chẳng bao giờ nhớ. Vì chuyện này mà chị tôi hay cau có, nhăn nhó với anh ấy, hai vợ chồng cũng lục đục suốt ngày.

Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân không lãng mạn của chị mình, tôi quyết định chỉ lấy người đàn ông thật lãng mạn. Tôi quen hai người, ai cũng khô khan. Ngày lễ phải đợi tôi nhắc mới mua hoa. Lý do họ đưa ra là: “Hoa có ăn được không em?”. Thế là tôi chia tay.

Mãi đến khi gặp chồng tôi bây giờ tôi mới hài lòng. Anh không ngại trồng cây si trước nhà tôi cả đêm chỉ để nhìn tôi một cái. Tôi bảo gì anh cũng răm rắp nghe theo. Đến nỗi tôi luôn có cảm giác mình là bà hoàng, anh giống đứa ở.

Không ngờ chồng tôi lại dùng mấy triệu cho một đêm sinh nhật vớ vẩn - Ảnh 1.

Nhiều khi tôi có cảm giác mình là bà hoàng, anh là đứa ở. (Ảnh minh họa)

Có lần tôi giận anh chuyện đón tôi trễ nên không chịu xuống đi chơi. Hôm đó mưa to, vậy mà anh cứ đứng dầm mưa trước cửa nhà không về. Bố mẹ tôi nóng mặt mắng tôi một trận. Tôi gọi anh vào, hỏi sao anh không về, anh nói: “Em giận anh không dám về”. Sau đó vài tháng thì chúng tôi tổ chức hôn lễ.

Nhưng càng sống chung tôi càng chán chường chồng mình vì anh quá lãng mạn. Nghe qua có thể có người bảo tôi khùng. Tôi không phủ định lãng mạn là một yếu tố quyết định hạnh phúc gia đình. Nhưng lãng mạn như chồng tôi thì chỉ có xa nhau sớm.

Khi mới về, tháng đầu tiên cưới nhau anh mua một cái bánh kem to tướng với dòng chữ “kỉ niệm 1 tháng ngày cưới”. Lúc đó tôi hạnh phúc lắm. Nhưng đến tháng thứ 4 thì tôi chán. Tôi nói anh đừng mua nữa, tốn tiền lắm, đợi tròn năm rồi tổ chức bữa tiệc nhỏ mừng 1 năm ngày cưới luôn. Thế mà anh nhất định nói ngày đó là ngày quan trọng nên phải ăn mừng hàng tháng. Thành ra tủ lạnh tôi lúc nào cũng có bánh kem. Đến mức hai đứa cháu tôi nhìn thấy bánh kem là chạy mất.

Ngày tôi sinh con, chồng tôi đứng bên ngoài với một bó hoa to đùng. Khi tôi và con được đẩy ra, anh cười toe toét nhét bó hoa vào tay tôi rồi chụp ảnh. Y tá cứ nhắc nhở là tôi mới sinh, cần được nghỉ ngơi nhưng anh cũng chẳng bế tôi từ băng ca xuống giường mà cứ bắt tôi tạo hết dáng này tới dáng nọ. Đợi anh chụp ảnh xong xuôi rồi tôi mệt đến mức không còn sức để thở.

Con bệnh, chồng tôi cũng chăm con phụ vợ. Nhưng tiền bạc đã túng thiếu rồi mà anh còn mua một bó hoa to đùng về tặng tôi nhân ngày 20/10. Tôi nhìn bó hoa mấy trăm ngàn mà ứa nước mắt. Hôm đó chúng tôi cãi nhau. Tôi cần tiền để bồi bổ cho con. Chồng tôi thì nói tôi có phúc không biết hưởng, suốt ngày chỉ chăm chăm tiền, tiền, tiền.

Không ngờ chồng tôi lại dùng mấy triệu cho một đêm sinh nhật vớ vẩn - Ảnh 2.

Nhìn bữa tiệc mà tôi ứa nước mắt vì chán chường. (Ảnh minh họa)

Tháng này chồng tôi còn tổ chức sinh nhật cho tôi thật hoàng tráng. Anh thuê cả một quán cà phê tôi hay uống rồi mua bánh kem, trang trí hoa hết mấy triệu bạc (gần nửa lương anh). Khi đến, tôi vừa bàng hoàng vừa muốn khóc. Bố tôi đang cần tiền đi khám bệnh, khi ông hỏi mượn anh còn bảo tháng này kẹt tiền. Thế mà, chồng tôi lại dùng mấy triệu cho một đêm sinh nhật vớ vẩn.

Thấy tôi khóc, anh còn hồn nhiên ôm tôi vào lòng nói yêu thương tôi cả đời, chắc anh tưởng tôi cảm động. Đêm đó, vì nể bạn bè chồng đã mời nên tôi cố cười. Về nhà, tôi uất ức nói hết những lời trong lòng cho anh nghe. Ban đầu anh chăm chú nghe, sau thì anh giận dữ đập bàn: “Không lãng mạn cũng bị chê. Lãng mạn cũng bị mắng. Giờ cô muốn tôi sống sao?”.

Nói rồi anh xách xe đi mất, chỉ còn tôi với con ở nhà. Ôm con, tôi khóc không ra tiếng. Tôi đâu có bắt buộc anh phải lãng mạn. Tôi chỉ cần anh thương yêu tôi và con, có hiếu với bố mẹ tôi là đủ rồi. Giờ tôi mệt mỏi quá. Không lãng mạn cũng mệt mà lãng mạn quá cũng khổ. Phải làm sao để chồng tôi nhận ra và thay đổi cách sống đây?

Chia sẻ