BÀI GỐC Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng là bấy nhiêu năm tôi nhục nhã hối hận

Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng là bấy nhiêu năm tôi nhục nhã hối hận

Đến giờ em cũng không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng được cuộc sống như địa ngục này từng đó năm trời.

2 Chia sẻ

Hạnh phúc có được dựa trên sự tôn trọng, yêu thương nhau chứ không phải một kẻ lấn một người lùi

Mỹ Hạnh,
Chia sẻ

Tại sao là phụ nữ thì cứ phải cam chịu, cứ phải nhẫn nhịn, nhường chồng và nhà chồng? Đó đâu phải là bí quyết giữ hạnh phúc. Đó là tự mình mua dây buộc mình mà.

Từ nhỏ tôi đã được nghe những câu: "Là phụ nữ mà không cam chịu, không nhún nhường chồng thì làm sao có hạnh phúc". " Ai bảo là vợ, là dâu mà cứ muốn giành phần thắng. Nhịn nhục chồng với nhà chồng một tí thì đâu có bị trả về nhà mẹ đẻ". Những câu nói đó chẳng khác nào "bí kíp gia truyền" để các bà các mẹ tồn tại ở nhà chồng.

Đến khi lấy chồng, mẹ tôi lại theo căn dặn: "Con phải biết nhường chồng, nghe lời bố mẹ chồng. Cái gì đáng thì nói không thì thôi để tránh xung đột không cần thiết". Tôi biết mẹ lo cho tôi. Nhưng tại sao là phụ nữ thì cứ phải cam chịu, cứ phải nhẫn nhịn, nhường chồng và nhà chồng? Đó đâu phải là bí quyết giữ hạnh phúc. Đó là tự mình mua dây buộc mình mà.

Tôi có một cô bạn thân. Tình cảm ấy không còn là bạn bè nữa mà là tình chị em vì chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Bạn tôi lấy chồng trước tôi hai năm, hiện đang có con nhỏ hơn 1 tuổi. Nhìn bên ngoài ai cũng khen nó hạnh phúc. Chỉ khi gặp tôi, nó mới kể, mới khóc nấc lên vì tủi nhục.

Nó sống theo đúng lời căn dặn truyền đời của các bà các mẹ. Nó nhẫn nhịn, cam chịu hết mọi chuyện. Nó như moi cả ruột gan ra sống với chồng và nhà chồng.

Hạnh phúc có được dựa trên sự tôn trọng, yêu thương nhau chứ không phải một kẻ lấn một người lùi - Ảnh 1.

Ai nhìn vào cũng khen nó hạnh phúc chỉ tôi biết được sự thật phía sau. (Ảnh minh họa)

Bạn tôi giỏi kinh doanh nên trước khi lấy chồng đã mua được nhà riêng. Vậy mà khi cưới về nó không được ở riêng như dự định. Bố mẹ chồng bảo nó bán căn nhà đó đi, lấy tiền sửa nhà chồng khang trang. Về sau, căn nhà này cũng để lại cho vợ chồng nó. Tôi can ngăn nhưng nó vẫn làm theo lời họ. Lí do vì: "Tao tin bố mẹ chồng và chồng tao không lừa tao". Thế là nó bán nhà lấy hơn 2 tỉ sửa chữa mua sắm cho bên chồng.

Sau đó vài tháng nó khóc ròng nói bố mẹ chồng nó gọi luôn vợ chồng cô em út về ở cho vui. Mà cặp ấy thì miệng ăn núi lở chứ chẳng góp lấy một đồng điện nước. Nó vừa nuôi bố mẹ chồng vừa gánh vợ chồng em chồng. Tôi bảo nó nói thẳng ra đi cho dễ sống, thà mất lòng trước được lòng sau thì nó lại "nhường nhịn chút cho dễ sống chứ làm căng ra sợ tao mất cả chì lẫn chài mày ạ".

Nhà nó bỏ tiền ra xây nhưng đi đâu mẹ chồng nó cũng tự hào: "Nhà tôi đẹp nhất to nhất tiện nghi nhất phố này". Có lần nó thủ thỉ bảo mẹ chồng sang tên sổ đỏ và nhận lại một trận chiến tranh lạnh nóng đủ kiểu. Mẹ chồng xỉa xói bảo nó chưa chi đã muốn làm bà chủ nhà này. Chồng thì mắng nó tham lam ích kỉ... Lần này thì tôi chẳng biết khuyên gì vì nếu bỏ chồng chắc chắn nó sẽ mất tất cả.

Nó cứ nhún nhường, cam chịu hết để sống cùng nhà chồng. Hàng xóm khen nó giỏi, tốt tính. Mẹ chồng nó cười mỉa bảo nó "giả tạo đấy" mặc dù bà ta bệnh nó hết lòng chăm sóc. Tiền bạc trong nhà một mình nó gánh vác hết toàn bộ.

Mới cách đây hai ngày, nó ôm con đến nhà tôi vào 10 giờ đêm với một bên mắt bầm tím. Nó khóc như mưa vì bị chồng đánh và xin tá túc một đêm. Tôi bảo nó chia tay đi, làm lại từ đầu còn kịp. Nó cười mếu máo: "Tội con bé. Vả lại chồng tao đang say. Mai ảnh hết say thì tao về lại". Tôi hỏi nó đi bố mẹ chồng có nói gì không? Nó lắc đầu buồn so: "Họ bảo tao ra khỏi nhà thì đi luôn đừng về".

Thế đấy, bạn tôi là minh chứng rõ ràng nhất cho việc nhún nhường cam chịu. Càng cam chịu càng tự làm mình tổn thương. Càng nhân nhượng càng tự dồn mình vào chân tường. Càng nhẫn nhịn càng tự tạo cơ hội cho người khác chà đạp.

Hạnh phúc có được dựa trên sự tôn trọng, yêu thương nhau chứ không phải một kẻ lấn một người lùi - Ảnh 2.

Hạnh phúc nằm ở sự tôn trọng, thương yêu chứ không phải kẻ lấn người nhường. (Ảnh minh họa)

Còn tôi, ngay từ đầu tôi đã cứng rắn đòi ở riêng. Bố mẹ chồng tôi cũng chỉ có một anh con trai nhưng phải chiều theo tôi. Hàng tuần vợ chồng tôi về chơi một ngày. Ông bà đau bệnh thì chúng tôi về chăm sóc.

Tôi cũng phân định rạch ròi chuyện tiền bạc và cả công việc nhà. Không có chuyện cả hai cùng đi làm như nhau nhưng về nhà một người làm vua một người làm kẻ hầu được. Chồng tôi cũng ủng hộ việc này. Trong các cuộc tranh cãi ai sai thì phải xin lỗi. Tôi chưa từng nhún nhường xin lỗi trước để gia đình được êm ấm như bạn tôi đang cam chịu.

Và gia đình tôi vẫn rất hạnh phúc rất bình đẳng. Tại sao là phụ nữ cứ phải chịu thiệt vì gia đình chồng? Đó đâu phải là bí quyết để giữ hạnh phúc. Nếu cam chịu mà uất ức chi bằng cứ sống thật lòng mình, sống thẳng thắn với người khác cũng là dễ sống với mình. Nhún nhường trong tức tối rồi đến một ngày sự tức tối đó bị dồn nén sẽ nổ tung, lúc đó e rằng chẳng có gì cứu vãn được. Vậy chi bằng sống bình đẳng với nhau để lâu bền. Hạnh phúc có được dựa trên sự tôn trọng, yêu thương nhau chứ không phải một kẻ lấn một người lùi.

Chia sẻ