BÀI GỐC Đỏ mặt khi nhìn “thứ không nên thấy” trong ngăn kéo của đồng nghiệp

Đỏ mặt khi nhìn “thứ không nên thấy” trong ngăn kéo của đồng nghiệp

Em cứ tưởng bàn làm việc của anh chỉ toàn là giấy tờ sổ sách liên quan tới công việc. Không ngờ trong ngăn kéo còn có cả một số đồ vật riêng tư mà khi nhìn thấy, em chỉ biết ngượng chín mặt.

5 Chia sẻ

Gửi các đồng nghiệp của chồng: Xin các bạn hãy buông tha cho chồng tôi!

L.P.M,
Chia sẻ

Và cũng xin các bạn đừng khích bác anh ấy bằng những câu như: "Sợ vợ. Đàn ông phải thế này thế khác”.

Gửi các đồng nghiệp của chồng,

Tôi chưa từng gặp mặt các bạn nhưng hôm nay phải viết lá thư này hy vọng các bạn có thể hiểu cho tôi một chút.

Tôi và chồng đã quen nhau 5 năm và kết hôn được 6 năm tổng cộng là 11 năm, cùng nhau trải qua bao khó khăn để đến được ngày hôm nay, nói vậy để các bạn biết rằng tôi hiểu về chồng mình và cũng yêu thương anh ấy hơn các bạn nhiều.

Cuộc sống của chúng tôi trước đây không giàu có gì nhưng bình yên và hạnh phúc. Anh luôn dậy sớm mua cà phê và thức ăn sáng cho tôi, mua cháo cho con gái rồi mới đi làm. Chiều khoảng 18 giờ là về nhà đón con tắm rửa và cho bé ăn, hôm nào rảnh rỗi lại đưa bé đi chơi. Cuộc sống thoải mái và dễ chịu, tôi thấy mình rất may mắn khi có người chồng biết thương vợ con và sống có trách nhiệm, đặc biệt không rượu chè, thuốc lá và bài bạc.

Nhưng đó là chuyện của thời gian trước. Từ ngày anh ấy qua công ty mới làm chung với các bạn thì 4 giờ sáng đã thức dậy đi làm vì công ty khá xa và tối nào cũng khoảng 20-22 giờ đêm mới về vì anh bảo công ty họp hành liên tục.

Tôi thấy thương chồng vì anh ấy khá vất vả nên tôi ngoài giờ làm việc luôn cố gắng chăm lo cho con gái thật tốt, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ để chồng về thấy mọi thứ tươm tất và có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Gửi các đồng nghiệp của chồng: Xin các bạn hãy buông tha cho chồng tôi! - Ảnh 1.

Thậm chí còn bảo tôi anh đi làm phải xã giao này nọ nếu không bị đánh giá không hòa đồng. (Ảnh minh họa)

Nhưng mà từ hôm đi làm có rất nhiều việc khiến tôi phiền muộn. Ví như hôm chồng bảo đồng nghiệp làm tiệc ra mắt, hôm lại sinh nhật ai đó trong công ty, mà công ty thì lắm người nên sinh nhật cũng liên miên. Có bữa anh báo về muộn vì đồng nghiệp rủ đi ăn dù tôi đã bảo sẽ đợi cơm. Một ngày chỉ ăn với nhau có một bữa nên tôi cũng ráng chờ. Hôm ấy anh về khi đồng hồ điểm 22h37 phút và hơi thở đầy mùi bia. Tôi hỏi thì anh bảo bị ép uống.

Cái tôi quan tâm là anh bắt đầu nói dối và sức khỏe có chút vấn đề với gan, việc uống bia rượu rất nguy hiểm. Thậm chí còn bảo tôi anh đi làm phải xã giao này nọ nếu không bị đánh giá không hòa đồng, ừ thì hòa đồng, tôi tưởng chỉ cần nói chuyện và hỗ trợ nhau trong công việc chứ không nghĩ hòa đồng là phải cùng nhau bia rượu như thế.

Có lần anh bảo họp trễ nên ở lại công ty, đó là lần đầu tiên chồng tôi qua đêm không về nhà. Tôi gọi điện thoại thì nghe tiếng đồng nghiệp chồng mỉa mai: “Vợ thiếu hơi chồng nên gọi điện hay sao”? Và còn những câu khác mà tôi không thể nghe.

Sau rồi lý do ngày một tăng lên như đá bóng có giải, hôm nay cuối tuần nên xõa, và mỗi lần như thế là cuộc vui kéo dài tăng 2 tăng 3…

Một ngày anh ấy dành cho công việc trung bình 16 tiếng kể cả thời gian đi lại, đều đặn từ thứ 2 đến thứ 7 và chủ nhật thì thời gian dành phần lớn để ngủ vì than mệt mỏi. Các bạn thử đặt mình vào tôi xem để cảm thấy thế nào? Con gái tôi hiện vừa tròn 17 tháng, bé rất nhớ ba có hôm ngóng trông ba rất lâu thấy ba từ xa đã chạy ào vào lòng dù bé chưa biết nói. Thời gian anh ấy đi, bé chưa dậy và về có khi bé đã ngủ, dần dần như sợi dây vô hình bé ngủ trễ hơn để được gặp ba dù chỉ ngắn ngủi.

Tôi không biết anh ấy có suy nghĩ gì hay không nhưng tôi xót xa lắm, tội nghiệp cho con, buồn cho cuộc sống gia đình trở nên bức bối. Tôi nói với chồng về suy nghĩ của mình, yêu cầu anh không nên tham gia những cuộc vui vô bổ để dành thời gian cho gia đình nhưng mỗi lần như vậy anh đều bảo đồng nghiệp năn nỉ đi, từ chối hoài anh thấy kỳ…

Tôi gần như bế tắc trước chồng mình, bữa nào tôi làm căng, anh đòi dọn đồ vô ở chung với các đồng nghiệp tại ký túc của công ty. Anh còn chỉ trích tôi khiến công việc anh bị cản trở, khiến anh mất mặt với mọi người vì gọi nhắc anh về. Lời nói nhẹ nhàng thốt ra nhưng sự tổn thương rất sâu. Tôi cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt.

Có người bảo tôi thay vì chờ chồng về sao không đi ăn chơi, làm đẹp hay gì đó. Thực sự tôi thấy nó sáo rỗng và không phù hợp với mình. Tôi đi làm về cũng phải nghỉ ngơi và lo cho con nhỏ, con gái bé xíu tôi không thể gửi ai để đi chơi được vì chúng tôi chỉ ở một mình, ăn chơi hay làm đẹp cũng tùy thời điểm vì ngân sách có hạn mà.

Gửi các đồng nghiệp của chồng: Xin các bạn hãy buông tha cho chồng tôi! - Ảnh 2.

Cái tôi quan tâm là anh bắt đầu nói dối và sức khỏe có chút vấn đề với gan. (Ảnh minh họa)

Tôi cũng biết cách chăm lo cho bản thân không để bản thân xuề xòa hay xấu xí vì tôi quan niệm vợ con là bộ mặt của chồng. Còn điều nữa với tôi, hôn nhân không phải là mạnh ai nấy sống mà còn có trách nhiệm và sự chia sẻ cùng nhau. Ngoài những điều đó ra chồng tôi cũng không hề mắc lỗi lầm gì lớn lao nên chuyện ly hôn tôi cũng không muốn nghĩ tới giờ phút này, nhất là tôi muốn giữ gia đình trọn vẹn cho con.

Thế nên tôi chỉ muốn nhắn nhủ với các đồng nghiệp của chồng rằng, cảm ơn các bạn vì đã yêu quý và giúp đỡ chồng tôi trong công việc rất nhiều. Các bạn còn trẻ, 99% cả nam lẫn nữ trong phòng làm việc của chồng tôi đều chưa có gia đình nên việc các bạn giải lao sau giờ làm việc là cần thiết và phù hợp với các bạn. Các bạn có thể tìm hiểu nhau, vui chơi giải trí điều đó rất hợp lý. Nhưng tôi chỉ mong các bạn có thể bớt rủ chồng tôi được không?

Nếu anh ấy nói không đi xin hãy tôn trọng điều đó vì các bạn cứ năn nỉ và nói này nói nọ anh ấy cảm thấy khó xử, cộng thêm tính hay cả nể nữa và cũng xin đừng khích bác anh ấy bằng những câu như: "Sợ vợ. Đàn ông phải thế này thế khác...”.

Nếu có thể tôi muốn mời các bạn đến nhà dùng bữa cơm thân mật để làm quen và hiểu thêm cho nhau hơn, còn bây giờ tôi mong các bạn hãy thấu hiểu và thông cảm cho những người phụ nữ có gia đình như tôi, như chồng tôi, như rất nhiều người khác. Tôi rất lấy làm cảm kích và biết ơn chân thành. Tôi không giỏi văn chương để diễn đạt hết điều mình nghĩ, tôi chỉ có thể viết gói gọn thế này thôi hy vọng các bạn sẽ sớm đọc được nó nhé!

Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: tamsu@afamily.vn. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.

Chia sẻ