BÀI GỐC Tôi đã mất chồng chỉ vì câu dọa

Tôi đã mất chồng chỉ vì câu dọa

Mình chỉ định dọa cho chồng sợ vỡ mật, nào ngờ mất chồng thật...

10 Chia sẻ

Giật mình vì lá đơn ly hôn vô lý nằm chỏng chơ trên mặt bàn

N.T.T,
Chia sẻ

Lý do mà vợ đưa ra khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

Tôi đã kết hôn được hơn 1 năm, cuộc sống vợ chồng cũng tạm ổn, cả hai chúng tôi đều có công ăn việc làm ổn định. Dù cả hai đều không phải dân Hà Nội gốc nhưng vợ chồng tôi cũng có một căn hộ chung cư khá rộng rãi - món quà cưới của bố mẹ tôi tặng khi vừa cưới nhau. 

Tôi vẫn nghĩ cuộc sống như vậy là tạm ổn, chỉ cần chí thú làm ăn, chắc hẳn kinh tế sẽ khá lên. Nhưng càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi, chán trường, thậm chí có những lúc tôi chẳng muốn duy trì cuộc hôn nhân này nữa.

Nói về vợ tôi, em xinh đẹp, nhanh nhẹn, dù là ngoại tỉnh nhưng gia đình có điều kiện, bốmẹ vợ đều là cán bộ, công chức, nhà chỉ có hai chị em gái nên được chiều chuộng. Khi yêu, tôi rất trân trọng và yêu thương bởi em có điều kiện như vậy nhưng chẳng bao giờ kênh kiệu mà rất dễ gần. Nhưng cưới nhau xong, điều đó thay đổi hoàn toàn.

Vợ tôi dù nhà chồng chỉ cách Hà Nội 40km nhưng cả tháng em cũng chẳng muốn về thăm, với lý do, không quen ở quê. Tôi cố gắng thuyết phục, và chúng tôi thuơng lượng, một lần về ngoại, một lần về nội. Trong khi nhà ngoại, cách Hà Nội hơn 100 km. Với tôi điều đó không thành vấn đề lắm, nhưng có điều cách cư xử của vợ khiến tôi thấy buồn và tự ái vô cùng.

mẹ vợ

Cách cư xử của vợ khiến tôi thấy buồn và tự ái vô cùng. (Ảnh minh họa)

Về ngoại lúc nào em cũng tươi cười, hớn hở, còn về nhà tôi em vác nguyên bộ mặt nặng trịch, hậm hực, chẳng buồn nói chuyện với ai, có khi em còn nằm suốt ngày trong phòng. 

Tôi thấy khó coi, có góp ý thì em nói: “Không quen ai biết gì mà nói chuyện”. Tôi không hài lòng và bảo vợ, nếu em cứ như vậy, thì suốt đời cũng chẳng quen được ai. Vậy mà vợ tôi đáp lại: “Em chẳng mong quen thêm ai ở cái xứ quê mùa nhà anh nữa”. Tôi nghe và buồn vô cùng.

Bố mẹ tôi bán hàng thực phẩm ở chợ quê, trồng trọt, chăn nuôi, nên mỗi lần vợ chồng tôi về, các cụ lại đùm, gói cho cơ man là thịt, cá, rau củ quả vì sợ lên thành phố không có thực phẩm sạch. Trước mặt bố mẹ, vợ tôi vẫn nhận, nhưng mang lên thì em để cả thùng héo úa, suốt tuần chẳng thèm đụng, rồi lại mang vứt đi. 

Vậy mà mỗi lần mẹ vợ gửi đồ lên, dù chỉ là cọng rau, con cá, vợ tôi nâng niu như vàng, sốt sắng lo nấu nướng, chế biến, thậm chí bắt tôi ăn suốt tuần cho đến hết vì “tiếc công, tiếc của bố mẹ vợ mua, gửi lên”.

Không những đồ ăn mà bất kỳ vật dụng gì bố mẹ vợ cho, vợ tôi cũng coi là báu vật, còn của bố mẹ tôi thì chẳng là gì. Chiếc xe ô tô bố mẹ vợ mua, thì đi đâu em cũng khoe, hơi bẩn hơi xước là em xuýt xoa, làm loạn lên ra điều xót của. Còn cả căn hộ chung cư, bố mẹ tôi phải vay mượn, dốc hết tiền của ra mua thì em xem không  ra gì, thậm chí chẳng thèm dọn dẹp, chẳng thèm cảm ơn lấy một lời, mà cứ xem như đó là nghĩa vụ của bố mẹ tôi vậy.

Một lần, tôi đi xe ô tô, có bị va chạm nhẹ,  xước ở đầu, thế là vợ tôi ầm ỏm lên bảo tôi: “Anh chỉ phá là giỏi. Anh có biết đó là mồ hôi công sức của bố mẹ em không?” mà chẳng thèm hỏi han, tôi có bị làm sao không. Tự dưng nghe những lời nói của vợ, tôi thấy tự ái, quát lại một câu. Vậy là em khóc nói tôi cáu gắt, rồi gọi điện về kể lẻ với mẹ đẻ.

Đến việc vợ chồng tôi cưới đã lâu mà chưa có con, cũng là một chuyện để vợ tôi mang bố mẹ, quê quán của tôi ra nói. Bố mẹ vợ thì sốt sắng, hối thúc chúng tôi đi khám, còn bố mẹ đẻ của tôi, dù trông ngóng, mong lắm, nhưng sợ làm chúng tôi áp lực, chỉ nói là mong cháu nội. Vậy mà vợ tôi cũng lấy đó làm cớ, nói ông bà ngoại lo lắng, chăm sóc, quan tâm, còn ông bà nội chỉ lo kiếm tiền, chẳng để ý gì tới con cháu.

mẹ vợ

Vợ tôi vừa khóc vừa thu dọn quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ. Chỉ còn lại tôi với lá đơn ly hôn trên mặt bàn. (Ảnh minh họa)

Chuyện đó, cộng với tất cả những chuyện “trọng ngoại, khinh nội” của vợ, khiến tôi không thể chịu nổi. Tôi cáu loạn lên: “Ừ, bố mẹ em thì tốt rồi, còn bố mẹ tôi chẳng ra gì, em cứ về sống với bố mẹ em hết đời cũng được, đừng quan tâm đến gia đình tôi nữa”. 

Thế là vợ bù lu, bù loa, nói tôi muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Cô ấy nói tôi ăn nói như dân đầu đường xó chợ, bỗ bã chẳng khác gì bố mẹ tôi vậy. Nghe thấy vợ đụng đến bố mẹ, tôi không chịu được, vung tay dọa đánh, nhưng may mắn, tôi đã kiềm được mình. Vậy là vợ tôi được đà, khóc lóc kể tội tôi với bố mẹ vợ.

Vợ tôi còn làm quá, viết đơn ly hôn, dọn ra nhà bạn sống với lý do tôi không sinh được con lại còn vũ phu. Mẹ vợ tin con, gọi điện lên mắng mỏ, trách móc tôi: “Không ngờ con lại là người hành động bồng bột, lại là loại đàn ông như vậy”. Đang bực dọc, lại cộng thêm câu trách của mẹ vợ, nên tôi ký thẳng vào đơn ly hôn. Vợ tôi vừa khóc vừa thu dọn quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ. Chỉ còn lại tôi với lá đơn ly hôn vô lý trên mặt bàn. 

Chuyện xảy ra là do tôi nóng nảy, nhưng tôi không thể hạ mình xin lỗi để vợ quay về và càng không thể để em sống như thế được. Tuy nhiên, vì chuyện này mà ly dị vợ cũng không tốt? Tôi biết phải làm gì đây? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Chia sẻ