Khi cậu ấm, cô chiêu "chảnh" nơi công sở

Xì Trùm,
Chia sẻ

Không những cấp dưới mà ngay cả giám đốc cũng chẳng dám đụng vào cô vì sợ cái bóng của sếp tổng. Thu Lan còn lớn giọng đánh tiếng: “Ai mà ho he gì tôi bảo bác cho nghỉ tuốt”.

Câu chuyện trả lương và thăng cấp theo mối quan hệ của sếp không còn quá xa lạ chốn công sở. Vì vậy mới nảy sinh ra nhiều trường hợp nhờ có ô dù nên năng lực chỉ thuộc loại nhàng nhàng nhưng lại có vị trí ngon lành, trong khi khối người phấn đấu bao nhiêu năm mà chẳng thể "ngoi" lên được.

Tiếng Anh bập bõm, năng lực chỉ xếp vào dạng tầm tầm nhưng vừa tốt nghiệp ra trường, Thu Lan đã “ngồi” vào vị trí trưởng phòng marketing của một cơ quan có tiếng. Ấy cũng là nhờ cô may mắn được “dựa bóng” ông bác ruột đang nắm chức chủ tịch HĐQT trong công ty.  

Công việc thường ngày của cô nàng trên công ty chỉ là lướt web, lượn lờ café và soi xem ai làm sai để ghi vào sổ phạt. Cấp dưới nhỡ trái ý thì được cô "hành" cho đủ kiểu, hết bắt phê bình kiểm điểm lại dọa trừ lương. Ai biết ý nịnh cô thì yên thân, còn không bị cô "vùi" cho tơi tả. Có gì không vừa ý là cô lại vênh mặt lên chửi nhân viên ngu, kém cỏi. 

Học hành lẹt đẹt, may nhờ sự hỗ trợ của phụ huynh, Lan cũng kết thúc 3 năm cao đẳng với tấm bằng loại khá. Bố mẹ làm to, quen biết rộng, vì thế không có gì lạ khi đường công danh của cô được rải thảm sẵn. Ra trường, bạn bè còn mải chật vật xin việc thì cô nhờ dựa hơi người thân đã có chỗ làm ngon lành. 

Ở cơ quan có quy định đi làm muộn trừ vào lương, nhưng có lẽ Lan là "trường hợp đặc biệt". Một tuần 6 ngày đi làm, thì có tới 5 hôm đi muộn song chẳng bao giờ thấy cô bị phê bình hay nhắc nhở. Ngay cả đi họp Lan cũng không có mặt, thế mà vẫn êm chuyện, còn nếu thử vào người khác thì chết với cô chứ chẳng chơi.

Đám nhân viên dưới trướng cô vẫn truyền tai nhau: "Trưởng phòng gì mà chuyên môn yếu, thiếu năng lực, chỉ có võ miệng là giỏi. Nhưng dù sao người ta cũng là cháu cưng của sếp to nên đừng dại mà động vào. Nhím mà xù lông thì ối chuyện để xem đấy”.

Không những cấp dưới mà ngay cả giám đốc cũng chẳng dám đụng vào cô vì sợ cái bóng của sếp tổng. Thu Lan còn lớn giọng đánh tiếng: “Ai mà ho he gì tôi bảo bác cho nghỉ tuốt.” Áp lực quá thành thử có người chịu không nổi đã phải khăn gói xin nghỉ việc ra khỏi công ty sớm. 

Hải Anh là công tử trong gia đình có bố làm Tổng giám đốc một công ty lớn. Ngay từ bé, chẳng mấy khi cậu phải vướng bận đến chuyện học hành vì đã được phụ huynh lo hết. Học hết cấp 3 Hải Anh lên đường sang Mỹ du học. 2 năm trở về cậu được bố xếp vào vị trí giám đốc tài chính.

Người ngoài không biết lại nghĩ anh tuổi trẻ học rộng tài cao. Tuy nhiên có cất công tìm hiểu mới biết, mang tiếng là đi du học song chủ yếu Hải Anh chơi bời lêu lổng là chính. 2 năm bên xứ người chẳng có quán bar, sòng bạc hay tụ điểm ăn chơi nào mà cậu ấm này chưa từng mò đến.


Nhờ "dựa bóng" phụ huynh mà Thu Lan có vị trí ngon ở công ty (Ảnh minh họa)

Về nước, làm ở Hà Nội chưa được bao lâu thì cậu kêu chán, nằng nặc đòi chuyển vào phụ trách chi nhánh trong Đà Nẵng để... thay đổi không khí. Chiều quý tử, ông bố đồng ý kí quyết định cho thuyên chuyển công tác. Nhưng được dăm bữa nửa tháng người ta đã lại thấy anh chàng tung tẩy ở Hà Nội vì “trong đó buồn quá, thiếu đất và bạn cho cậu ăn chơi”. Lần sau, nhân viên lại tròn mắt thấy cậu xin vào Sài Gòn phụ trách, nhưng thực chất là đi chơi.

Vốn sẵn máu me cờ bạc nên không dưới hai lần cậu mang xe cơ quan ra hiệu cầm đồ để lấy tiền trả nợ. Số lần Hải Anh lên công ty được đếm trên đầu ngón tay. Thế mới có chuyện anh chàng bỏ đi biền biệt không màng gì tới công việc cả tháng liền mà tuyệt nhiên chẳng ai dám đả động tới. Dạo Euro vừa rồi thì giám đốc gần như biệt tích. Nhiều giấy tờ phải qua tay giám đốc kí mới được duyệt, dù không bao giờ giám đốc ngó ngàng tới nội dung bên trong. Gọi điện không được, nhân viên phải lóc cóc tới nhà chỉ xin "sếp kí cho em một chữ" mà trong lòng không khỏi ức chế.

Chuyện của Mai Cúc (27 tuổi) còn hài hước hơn. Không tốt nghiệp cấp 3, Cúc theo học một khóa chuyên về trang điểm. Học xong, Cúc đòi mẹ cho ra mở cửa hiệu make up được mấy tháng thì đóng cửa vì làm ăn ế ẩm. Sau đó, vì mẹ làm ở Viện nghiên cứu nên nghiễm nhiên cô được một suất đi học theo diện quy hoạch. Học xong, nhờ "uy" của mẹ, Cúc được cất nhắc vào vị trí phó phòng đang trống trong cơ quan. Và cứ thế, chỉ sau 2 năm vào công ty cô đã bay vèo lên vị trí phó giám đốc. 

Đôi khi, hứng lên cô lại nghỉ việc lấy xe công ty cùng người yêu đi đây đi đó, trong khi nhiều người ở cơ quan có việc đi đâu thì được sếp phán cho câu xanh rờn: “Tự lo lấy phương tiện”.

Cứ vài tháng, cô lại được mẹ điều đi tập huấn, học hành để... nâng cao trình độ. Nhưng học mãi người ta vẫn thấy cô nàng không khá khẩm hơn là mấy, hễ đụng đến chuyên môn là chịu chết. Hàng ngày, cô chỉ lượn lờ ở cơ quan như diễn thời trang, nói về make up thì rất hào hứng nhưng nhắc tới công việc thì tịt ngóm.

Nhân viên nhìn Cúc mà chép miệng: “Chẳng học hành gì mà vẫn lên đều đều, còn mình làm bao nhiêu năm vẫn chưa thoát cái bóng nhân viên quèn. Âu cũng do người ta là con sếp”.

Chia sẻ